“Quá khen rồi, chỉ là mọi người nâng đỡ thôi.”
Hai người qua lại đáp lời, trên mặt đều mang theo ý cười.
Chu Hữu Cảnh như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nói: “Tô giáo sư, nhiệm vụ này là do anh tuyên bố sao?”
Tô Hòa gật đầu: “Là tôi tuyên bố. Nghiên cứu đang mắc kẹt ở giai đoạn then chốt, tôi cần những tài liệu trước đó.”
Anh đã hứa với Vân Xu sẽ nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh, vậy nên nhất định sẽ dốc toàn lực nghiên cứu. Những tài liệu của người thầy cũ là không thể thiếu.
Nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng Tô Hòa hiếm khi nảy sinh một chút tiếc nuối. Đó là một ngôi sao sáng trong giới nghiên cứu khoa học, đáng tiếc đã bị virus lây nhiễm và cuối cùng không qua khỏi.
Vân Xu hưng phấn hỏi: “Ý tứ là nếu lấy được tài liệu, thí nghiệm sẽ có thể đạt được đột phá sao?”
Trong mắt Tô Hòa thoáng hiện ý cười: “Đúng vậy.”
Ý chí chiến đấu của Vân Xu sục sôi, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
Chiếc xe việt dã dừng lại gần viện nghiên cứu. Tô Hòa từng làm việc ở đây, anh ta trực tiếp dẫn mọi người vòng qua cửa trước đầy zombie, xuyên qua một cánh cửa nhỏ ẩn mình, tiến vào bên trong viện nghiên cứu.
Vốn dĩ viện nghiên cứu đã loạn thành một đoàn, điều khiến người ta kinh ngạc là nơi này vẫn chưa bị cắt điện. Khi mấy người tiến vào phòng thí nghiệm, động cơ đồng thời khởi động.
Ghế xoay ngã xuống, bánh xe không biết tung tích, giấy tờ tài liệu vứt bừa bãi trên mặt đất, trên đó in đủ loại dấu chân màu đen và màu đỏ. Chỗ ngoặt và bồn hoa khô héo biến thành màu đen.
Trên mặt đất có mấy xác chết, khuôn mặt khủng khiếp dữ tợn, trên người ít nhiều đều có chút tàn khuyết. Đây đều là những nhân viên đã c.h.ế.t trên đường rút lui.
Bên cạnh lang thang những zombie mặc áo khoác trắng, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn, khuôn mặt khô gầy gồ ghề lồi lõm, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương sọ và hàm răng.
Không gian nhỏ hẹp bên trong không thuận tiện cho việc di chuyển như bên ngoài, mấy người vô cùng cẩn thận, chậm rãi tiến lên.
Tần Mặc không ngừng ra hiệu tay, Trần Nghiên và Diệp Kiều hộ tống Vân Xu và Tô Hòa ở hai bên. Mấy người đã cùng nhau hoàn thành không ít nhiệm vụ, phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nữa thực lực vượt trội, có thể nói hành động tương đối thuận lợi.
Nhưng đây không phải là điều Tô Hòa muốn. Anh cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy trong nháy mắt biến thành màu vàng trong suốt như lưu ly, bên trong là sự hờ hững và lạnh lùng.
Đột nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-823-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-84.html.]
Toàn bộ zombie trong viện nghiên cứu như bị kích thích, phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn, đáng sợ. Ngay sau đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên, kéo dài như vô tận, cứng nhắc đến mức khiến người ta ê răng.
Tần Mặc lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, mọi hướng đều có zombie tiến đến.
“Đi theo hướng phòng nghỉ, ở đó có một đường hầm bí mật.” Tiếng Chu Hữu Cảnh bình tĩnh truyền đến từ tai nghe: "Từ đường hầm đó có thể đi đến phòng thí nghiệm lưu trữ tài liệu.”
Khi ở căn cứ, mấy người đã sớm thuộc lòng bản đồ viện nghiên cứu. Lúc này lập tức phản ứng lại, chạy về phía bên phải phía trước.
Rời khỏi đại sảnh.
Tiến vào hành lang.
Rẽ trái, rẽ phải.
Nhưng lại có mấy zombie chắn trước mặt.
“Đi bên này.”
Tần Mặc nhíu mày, thật không thích hợp. Những zombie này giống như bị điều khiển, vừa vặn xuất hiện ở các góc.
Chẳng lẽ nơi này xuất hiện zombie cấp cao có trí tuệ, đang điều khiển những zombie này vây đổ họ?
Vân Xu bám sát phía sau mấy người. Thể lực hiện tại của cô có thể theo kịp tốc độ di chuyển của mọi người, đảm bảo không bị tách khỏi đội. Nhưng bất ngờ luôn đến đột ngột không kịp phòng bị.
“Xu Xu!!” Trần Nghiên kinh hoảng thất thố, lập tức vươn tay ra nắm lấy cô.
Mắt Vân Xu hơi trừng lớn, cũng theo bản năng vươn tay ra. Trong khoảnh khắc đó, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.
Tô Hòa đứng gần nhất, tay mắt lanh lẹ nhào tới, cùng Vân Xu ngã vào bên trong cánh cửa.
Cánh cửa phòng thí nghiệm tinh vi vô tình đóng lại.
[ERROR!]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[ERROR!]
Tiếng Anh màu đỏ tươi không ngừng nhấp nháy trên cánh cửa lớn, đ.â.m vào mắt người đau nhói.