Người vừa thốt ra câu đó ngượng ngùng cười, anh chỉ là quá kinh ngạc nên mới lỡ lời.
“Trên này còn có một số việc, hình như càng về sau thì càng không chuẩn, trách sao bây giờ cô ta lại tệ đến vậy, người này à, năng lực không đủ, dù có vác cả một khẩu s.ú.n.g lục, cũng có thể tự làm mình bị thương.”
Trò hề qua đi.
Căn cứ cử người nghiên cứu dị năng tiên đoán của Phòng Mạn Kha, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Bởi vì đó không phải dị năng mà là cốt truyện.
Vô vàn chuyện dồn lại, tuy rằng căn cứ không đuổi cô ra ngoài, nhưng danh tiếng của cô xuống dốc không phanh, không còn ai tiếp cận cô nữa.
Cuối cùng, Phòng Mạn Kha c.h.ế.t trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cái chết, cô lặng lẽ nhìn lên bầu trời, một đoạn ký ức hoàn toàn khác hiện lên trong đầu.
Cô xuyên vào vai nữ phụ trong tiểu thuyết, đầu tiên kết giao với nam chính và nam phụ, đoạt được chiếc ngọc bội bàn tay vàng của nữ chính, dựa vào cốt truyện tiểu thuyết đã biết, cô tỏa sáng rực rỡ trong căn cứ, nữ chính trực tiếp trở thành kẻ làm nền.
Phòng Mạn Kha rất kiêng kỵ nữ chính, sự kiêng kỵ này đôi khi thể hiện ra trong hành động, những người ủng hộ cô trong căn cứ bắt đầu nhắm vào nữ chính, cuối cùng đuổi người ra khỏi căn cứ.
Lúc đó, cô và nam chính đã đính hôn, vì vậy trong lòng có chút áy náy, khi nữ chính bị đuổi ra khỏi căn cứ, cô đã đuổi theo để giữ lại.
Nhưng nữ chính chỉ lặng lẽ nhìn cô, nói: “Cô thật giả dối.”
Phòng Mạn Kha đứng sững tại chỗ, cuối cùng giả vờ như không có chuyện gì mà trở về căn cứ.
Cô tự an ủi mình, là những kẻ nịnh bợ kia nhắm vào nữ chính, không liên quan đến cô, cô chỉ muốn sống sót mà thôi.
Cô không sai.
Những ngày sau đó rất tốt đẹp, cô dường như đã hoàn toàn thay thế vị trí của nữ chính, thậm chí còn thuận lợi hơn cả nữ chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-830-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-91.html.]
Sau đó tang thi triều đến, căn cứ bị phá hủy.
Phòng Mạn Kha cùng nam chính và nam phụ cùng nhau bỏ chạy, giống như trong tiểu thuyết, thuận lợi thành lập căn cứ, thuận lợi chiêu mộ nhân lực.
Cô tự tin sự phát triển hiện tại không hề thua kém trong tiểu thuyết.
Nhưng thực tế đã giáng cho cô một cái tát đau đớn, khi một nguy cơ khác ập đến, căn cứ suýt chút nữa thì bị công phá, vấn đề rất rõ ràng, căn cứ mà cô và nam chính xây dựng thiếu sức ngưng tụ.
Phòng Mạn Kha không thể lý giải, rõ ràng mỗi bước đi của cô đều tốt hơn nữ chính.
Có phải vì cô không giao ngọc bội cho viện nghiên cứu không?
Hay là vì nguyên nhân khác?
Thậm chí về sau, thái độ của nam chính và nam phụ đối với cô cũng dần trở nên lạnh nhạt.
Phòng Mạn Kha rất tủi thân, cô coi nam chính là người yêu thương, hết lòng ủng hộ anh, vậy mà lại nhận được kết quả như vậy.
Cô và đối phương đã cãi nhau, nhưng anh chỉ thất vọng nói: “Người em yêu nhất không phải là tôi, mà là chính em, đôi khi tôi thậm chí còn nghĩ gặp được em là chuyện tốt hay chuyện xấu.”
Phòng Mạn Kha như rơi xuống hầm băng.
Trong tiểu thuyết, việc căn cứ Ánh Dương bị hủy diệt là một đòn nặng nề đối với loài người, nam nữ chính thành lập căn cứ mới mang đến hy vọng mới cho mọi người.
Nhưng thực tế mà Phòng Mạn Kha phải đối mặt là những thất bại liên tiếp, sĩ khí của loài người không ngừng suy giảm.
Toàn bộ thế giới bắt đầu đi vào con đường diệt vong, tang thi chèn ép không gian sống, số lượng người sống sót dần dần giảm bớt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
(Mèo xin lỗi mọi người: Ban đầu mèo dịch là Zombie, mèo edit có hỗ trợ công cụ QT dịch, khúc sau dịch là tang thi, mà mèo hay đọc mạt thế nên cũng quen với từ này, nên quên sửa luôn từ này, đến tận cuối thế giới này rồi mới nhận ra. Xin lỗi mọi người nhiều ạ)
Cuối cùng, vị chí cường giả kia đứng ra, cùng tang thi Vương đồng quy vu tận, hai đồng đội của anh cũng c.h.ế.t trong trận chiến đó, cố gắng hết sức để giành lấy một con đường sống cho loài người.
Mất đi tang thi Vương, thế công của tang thi tạm thời chậm lại, loài người có được cơ hội thở dốc, Phòng Mạn Kha cuối cùng cũng nhận ra tình hình không ổn, giao ngọc bội cho nhân viên nghiên cứu, đáng tiếc đã quá muộn.