“Cô ấy không phải là người có tính cách như vậy.” Thiên Thương bưng chén rượu lên uống cạn, thuận miệng nói.
Người này mặc một thân giáp trụ màu đen, khuôn mặt tuấn tú, trán rộng, thân hình cao lớn, sau lưng đeo một thanh đại đao, lưỡi đao phủ một lớp ánh sáng đỏ như máu.
Phong Lâm kinh ngạc: “Cậu còn hiểu rõ cô ấy vậy cơ à, thật sự không thích cô ấy sao?”
Thiên Thương cười nhìn anh: "Tính cách của tôi cậu không phải không rõ ràng lắm.”
Phong Lâm nhớ đến cây đàn Không kia: "Vậy lúc trước cậu còn vì cô ấy mà đấu giá vũ khí quý giá.”
“Tuy rằng Thu Sắt lẻn vào bang hội có mục đích, nhưng năng lực của cô ấy không thể nghi ngờ. Nếu đối phương muốn thể hiện tốt, cứ trực tiếp coi cô ấy như một công cụ hữu dụng là được.”
Tặng vũ khí quý giá cũng là để phát huy hết giá trị của đối phương.
Phong Lâm im lặng, anh và Thiên Thương không chỉ là bạn tốt trong game mà còn là bạn tốt ngoài đời thực.
Thiên Thương, cũng chính là Thịnh Kiến Đình, trước nay đều là người vắt kiệt giá trị của bất cứ thứ gì có thể lợi dụng, lạnh lùng đến cực điểm.
Dù anh là bạn của Thịnh Kiến Đình, anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Khoảng thời gian trước, Phong Lâm phát hiện Thu Sắt có vẻ d.a.o động, còn âm thầm chuẩn bị cố gắng hơn để trực tiếp kéo người về phe mình.
Cô ấy có tình cảm với người trong bang hội, bọn họ lại dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục, biết đâu có thể thành công, không thành cũng không tổn thất gì.
Kết quả sự việc bị bại lộ.
Thịnh Kiến Đình tiếp tục rót rượu, trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối.
Năng lực của Thu Sắt quả thực xuất chúng, nếu cô ấy không phải là người của Quý Thanh Trì, anh nhất định sẽ trọng dụng cô.
Đáng tiếc là không có "nếu", vậy thì anh chỉ có thể coi đối phương là một công cụ thuần túy, công cụ bị hỏng thì cũng bình thường thôi.
Phong Lâm thở dài nói: “Quý Thanh Trì thật là nhẫn tâm, Thu Sắt dù sao cũng vì anh ta mà lẻn vào phe địch, anh ta vậy mà thật sự không quan tâm.”
Thịnh Kiến Đình cười nhạo: "Tên kia luôn luôn suy nghĩ quá nhiều, lo lắng cái này lo lắng cái kia, nếu anh ta mà đứng ra thì tôi mới kinh ngạc đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-839-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-8.html.]
Hai người làm đối thủ lâu như vậy, Quý Thanh Trì hiểu anh, anh cũng hiểu Quý Thanh Trì.
“Hơn nữa anh ta còn thu nhận một cô đồ đệ chẳng hiểu gì cả, một lòng một dạ chăm sóc cô ta, rõ ràng là có ý với người ta. Nếu xác định Thu Sắt làm gián điệp vì anh ta, vậy thì hai người bọn họ phải chịu áp lực dư luận không hề nhỏ đâu.”
Phong Lâm lại lần nữa thở dài.
Thẳng thắn mà nói, Thu Sắt đã có những đóng góp không nhỏ cho bang hội, thậm chí còn lớn hơn cả việc cô phản bội. Giúp đỡ cô một chút, rồi phân rõ giới hạn cũng không phải là không thể.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nhưng ai bảo cái tên bên cạnh anh lại là một người không có chút lòng trắc ẩn nào chứ.
Thu Sắt quyết đoán trả lại tất cả mọi thứ, xóa tài khoản, khiến anh có chút bùi ngùi.
Thật đáng tiếc.
Lãnh địa bang hội Kiếm Khiếu Thương Khung.
Người con gái cầm sáo hấp tấp xông vào đại sảnh.
Chu Nhiễm mặt mày xanh mét, cây sáo chỉ thẳng vào người đối diện: "Anh bây giờ vừa lòng rồi chứ! Cô ấy xóa tài khoản rồi! Sẽ không còn ảnh hưởng đến danh tiếng của anh nữa!”
Người nọ mặc một thân trường bào màu xanh da trời, vẻ mặt lạnh lùng, sau lưng đeo trường kiếm, thân kiếm thon dài bao phủ ánh sáng xanh biếc, hàn khí bức người.
Những người khác trong bang lập tức đứng lên khuyên can.
“Đừng như vậy! Có chuyện gì từ từ nói.”
“Đúng vậy, mọi người đều là người trong cùng một bang hội, có chuyện gì cứ thương lượng.”
“Ngồi xuống ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Chu Nhiễm chế giễu nói: “Còn gì để nói nữa chứ, cô ấy xóa tài khoản rồi, chẳng lẽ các người muốn thương lượng tiền phí xóa tài khoản sao?”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đã xảy ra, cơn giận trong lòng cô lại bùng lên.
Chu Nhiễm là người giới thiệu Vân Xu chơi game này, luôn có một phần trách nhiệm với cô ấy. Lúc trước Vân Xu thích Thanh Túy, Chu Nhiễm còn cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự đã mù quáng.
“Thanh Túy anh giỏi lắm! Cô ấy vì anh mà đi làm gián điệp ở phe địch, anh thì hay rồi, ở đây nhận một cô đồ đệ rồi chăm bẵm như con, đáng tiếc lại là một cô đồ đệ vô dụng, đến bây giờ vẫn chẳng biết gì cả, phí công anh và mọi người tốn bao nhiêu tâm huyết.”