Sẽ không có hình phạt, nhưng rất nhiều NPC đều có câu chuyện riêng của họ. Biết đâu khi nào sẽ gặp được nhiệm vụ ẩn, độ hảo cảm thấp chắc chắn sẽ ngăn cản NPC giao nhiệm vụ đặc biệt.
Nghỉ ngơi xong, nên tiếp tục nhiệm vụ.
Vân Xu cảm ơn: “Cảm ơn anh đã giúp tôi lúc nãy, nếu không tôi còn phải loay hoay rất lâu.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, không tốn bao nhiêu công sức. Dù sao tôi ở bên cạnh, cũng không thể để cô bó tay chịu trói được.” Cảnh Niên cười thoải mái.
Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ lát đá.
Vân Xu lặng lẽ đánh giá người bên cạnh. Anh đi dạo thong thả, hai tay đặt sau đầu, toát ra một vẻ tùy hứng không kiềm chế được.
Nhưng cô biết người này rất có nguyên tắc. Lúc nãy ăn canh khi tháo khăn che mặt, anh luôn lịch sự tránh ánh mắt, không nhìn thẳng vào cô.
Cô đeo khăn che mặt để giảm bớt phiền phức, nhưng không đeo cũng không sao. Cô không phải là không nhận ra người khác, dù những người đó có tìm đến tận cửa, Vân Xu cũng không hổ thẹn với lương tâm, những gì cô nợ họ đều đã trả hết rồi.
Nhưng hành động chu đáo của Cảnh Niên khiến người khác không khỏi có thiện cảm.
“Cô định làm hết tất cả nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn sao?” Cảnh Niên quay đầu hỏi.
Vân Xu thu hồi suy nghĩ, trả lời: “Ừ, phong cảnh ở Đào Nguyên Thôn rất đẹp, vừa làm nhiệm vụ vừa ngắm cảnh cũng khá tốt.”
Cảnh Niên có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Thích phong cảnh đẹp sao? Vậy thì vừa hay.
Lại một lần nữa rất tự nhiên, hai người cùng nhau đi dạo.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cảnh Niên dừng bước chân, suy nghĩ hai giây rồi nói với Vân Xu: “Nếu vậy thì đi theo tôi đi, trong Thôn lớn nhỏ nhiệm vụ gì tôi đều biết.”
Vân Xu ngạc nhiên, trong mắt hiện lên ý cười: “Vậy anh chẳng phải là cao thủ nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn rồi sao.”
Cảnh Niên buông tay, nghiêm túc nói: “Trước đây thì là ở Tân Thủ Thôn, bây giờ chỉ có một mình cô thôi.”
Nói xong, anh còn gật gật đầu tán đồng, giọng điệu nghiêm túc: “Nghĩ như vậy thì chức vụ của tôi còn được thăng cấp nữa chứ, cuối cùng cũng có một đại mỹ nhân bên cạnh làm bạn, đây là điều bao nhiêu người mơ cũng không thấy.”
Vân Xu không nhịn được cười thành tiếng, người này thật sự rất thú vị.
Cô có dự cảm, ở bên cạnh anh sẽ không nhàm chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-844-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-13.html.]
Cảnh Niên nói được là làm được. Anh dẫn Vân Xu đến cổng Thôn trước, nơi có một cổng chào bằng gỗ đơn sơ, phía trên viết ba chữ lớn "Đào Nguyên Thôn" bay bổng.
“Nhìn lên trên kia kìa, không phải bên này, mắt nhìn sang trái một chút nữa, đúng rồi, bây giờ thấy rồi đúng không? Có một cái gì đó lộ ra ở góc đó.”
“Thấy rồi, có thể gỡ xuống được không?” Vân Xu tò mò hỏi.
“Đương nhiên là được, nhưng phải dùng công cụ đặc biệt.” Cảnh Niên nói: "Muốn đoán xem dùng công cụ gì không?”
《Giang Hồ》 là game cổ trang có hệ thống khinh công, chỉ cần nhảy nhẹ là có thể đứng trên cổng gỗ, nhưng Cảnh Niên đã nói là công cụ thì chắc chắn không thể dùng khinh công.
Hồi tưởng lại những thứ đã thấy trong Thôn.
Vân Xu không chắc chắn nói: “Là ná sao?”
Cảnh Niên hơi nhướng mày, sau đó khen: “Giỏi nha, đoán trúng ngay.”
Trong xã hội hiện tại, ná là một món đồ chơi cũ đã ngừng sản xuất, nghĩ ra được điều này thật không dễ.
Vân Xu giải thích: “Lúc trước đi đến cửa hàng tạp hóa kia, vừa lúc thấy có bán.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi.” Cảnh Niên vẫn giữ thái độ khen ngợi.
Phải biết rằng khi game mới ra mắt, rất nhiều người đã ngơ ngác không hiểu về thứ trên cổng chào.
“Vậy chúng ta đi mua một cái nhé?”
Cảnh Niên vung tay lên: "Không cần, tôi có đây rồi.”
Anh lấy từ trong ba lô ra một chiếc ná đưa cho cô, rồi nhặt mấy viên đá nhỏ trên mặt đất, nói sơ qua cách dùng.
Game online bàn phím chuột đã là chuyện rất xưa rồi, ná cũng là một món đồ chơi rất xưa.
Hình chữ Y, làm bằng gỗ, dây da thô chắc, rất giống với hình ảnh cô từng thấy trước đây.
Vân Xu nghiêm túc học theo Cảnh Niên, hỏi những chỗ còn nghi ngờ, hiểu rồi thì bắt đầu thử ngay.
Cô hứng thú nhét viên đá vào dây cao su, kéo căng dây rồi b.ắ.n về phía mục tiêu.
Một lần trượt, hai lần trượt, ba lần gần trúng…
Vân Xu không vội, cứ thế chậm rãi điều chỉnh lực tay và hướng bắn. Cô vốn là người kiên nhẫn, nếu không trước kia đã không tốn nhiều thời gian nghiên cứu các loại chiến lược.