Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 849: Nữ thần trận doanh bị ghét bỏ trong game VR cổ phong (18)

Cập nhật lúc: 2025-04-16 04:41:53
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoang trò chơi mở ra, người đàn ông đứng dậy, thân hình thon gọn rắn chắc dưới chiếc áo sơ mi: "Mấy giờ?”

“Tối nay 8 giờ, thưa ngài. Còn một tiếng nữa là đến giờ họp, xin ngài nhanh chóng chuẩn bị. Lão gia đã gọi điện thoại nhắc nhở nửa tiếng trước rồi.” Người máy nói.

Vinh Cảnh cầm lấy quần áo trên tay người máy, chậm rãi mặc vào.

Người máy đột nhiên nói: “Tâm trạng ngài có vẻ tốt, có chuyện gì vui sao?”

Loại người máy này hiện tại chưa được đưa ra thị trường, tạm thời thuộc về sản phẩm nội bộ của Vinh gia, có thể phân tích cảm xúc của chủ nhân và đưa ra phản ứng thích hợp. Ví dụ như bây giờ, nó phân tích ra cảm xúc của chủ nhân thuộc về tích cực, nhưng phân loại là vui sướng.

Tâm trạng Vinh Cảnh quả thật rất tốt, hơn nữa là cực kỳ tốt.

“Ừ, trong game gặp một người, cô ấy rất tốt.”

Người máy nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy ngài dùng từ "rất tốt", vậy chắc chắn đó là một quý cô ưu tú.”

Động tác của Vinh Cảnh khựng lại. Giới tính cũng có thể phân tích ra được, phải nói kỹ thuật của nhà mình quá mạnh mẽ sao.

“Đúng rồi, nói với cha tôi, hôm nay là buổi họp cuối cùng. Hai tháng tới là thời gian nghỉ phép của tôi, không cần tìm tôi vì công việc.” Vinh Cảnh dặn dò.

Người máy nói: “Vâng, thưa ngài.”

Camera trên người người máy trung thực ghi lại mọi hành động của chủ nhân.

Người đàn ông có đôi lông mày như kiếm, đôi mắt đen láy, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười tùy hứng phóng khoáng. Sau khi thắt cà vạt xong, anh bước chân dài ra ngoài cửa.

Ngày hôm sau.

Vân Xu sáng sớm đã nhận được chuyển phát nhanh dung dịch dinh dưỡng. Cô đổ đầy dung dịch vào khoang trò chơi, ăn xong bữa sáng rồi lại vào game.

Theo ánh sáng trắng nhạt biến mất, tiếng chim hót trong trẻo dễ nghe, tiếng nước chảy róc rách vang vọng bên tai.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Điều đầu tiên đập vào mắt cô là bầu trời xanh bao la và những đám mây trắng từ từ bay tới.

Vẫn là nơi cô đăng xuất ngày hôm qua. Người nọ vẫn dựa vào gốc cây, mặc bộ đồ đen gọn gàng, miệng ngậm một cọng cỏ, cười chào cô: “Sớm nha.”

Vân Xu mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ: “Chào buổi sáng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-849-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-18.html.]

Cảnh Niên đi về phía cô: “Ăn sáng chưa?”

Vân Xu gật đầu: “Tôi thường ăn sáng xong mới vào game.”

“Đó là một thói quen tốt.”

Vân Xu có chút ngạc nhiên. Trong xã hội hiện tại, để theo đuổi hiệu quả, phần lớn mọi người đều dùng dung dịch dinh dưỡng thay thế bữa chính cả ngày, hơn nữa giá cả hai thứ không chênh lệch nhiều, đều có thể cung cấp dinh dưỡng tương đương cho cơ thể. Rất ít người còn nói ăn cơm là thói quen tốt.

“Suy nghĩ của cô không giống với những người khác.”

Cảnh Niên chậm rãi nói: “Cả ngày theo đuổi hiệu suất tối đa đã rất mệt mỏi rồi, vậy mà còn phải vì thế mà từ bỏ đồ ăn ngon, quá đáng tiếc.”

Vân Xu thầm tán đồng với anh. Vì vậy mà cô vẫn luôn kiên trì ăn bữa chính và còn mua một người máy giúp việc biết nấu ăn.

Dù dung dịch dinh dưỡng có ra mắt cả trăm loại hương vị thì cũng không thể thay thế được hương vị của đồ ăn.

Hai người đi về phía trong Thôn.

Nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn đã hoàn thành gần hết, những nhiệm vụ có thể làm đều đã xong, còn nhiệm vụ ẩn thì tùy duyên.

Trưởng Thôn cười ha hả nói: “Các thôn dân nói với ta, dạo này con bé thể hiện rất tốt, ta rất vui mừng. Cái đứa bé ngày xưa còn bi bô tập nói giờ đã lớn rồi, tương lai phải nhờ vào các con.” 

Ông lấy ra một chiếc quạt: "Đây là vũ khí ta chuẩn bị cho con, hãy rời khỏi ngôi làng nhỏ bé này, đi tìm chân trời của riêng mình.”

“Chúng ta sẽ luôn ở phía sau ủng hộ con.”

“Đường giang hồ xa xôi, con hãy giữ gìn sức khỏe.”

Vân Xu nhận lấy chiếc quạt, nói lời cảm ơn rồi cùng Cảnh Niên đi tìm người đánh xe.

Người đánh xe lộ ra nụ cười hiền hậu, chở hai người đi về phía thành thị. Ngôi làng Đào Nguyên yên bình dần trở nên nhỏ bé hơn.

Vân Xu có chút thất thần, rõ ràng chỉ mới một ngày mà cô lại cảm thấy như đã ở đây rất lâu rồi.

Cảnh Niên khoanh chân ngồi một bên, chống cằm nhìn cô: “Nếu thích thì lần sau chúng ta lại quay về.”

Anh rất tự nhiên mà gộp hai người vào chung một nhóm.

Vân Xu hoàn hồn, khẽ nói: “Được.”

Loading...