Cảnh Niên không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh cô, tay nắm lại chống cằm, khuỷu tay tựa vào mạn thuyền, tay còn lại cầm chén rượu, tựa như một hiệp khách phóng khoáng.
Vân Xu nghiêng mắt nhìn anh.
Trong game rượu không làm người ta say, nhưng đối diện với đôi mắt đang mỉm cười kia, cô cảm thấy mình dường như có chút men say.
Cô lại nhìn về phía mặt hồ, xua tan đi chút nóng ran trong lòng.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nước khẽ rẽ khi thuyền lướt qua, và tiếng thở nhẹ nhàng của hai người.
Những bực bội và ưu sầu sinh ra từ việc làm nhiệm vụ dường như đã chìm xuống đáy sông.
Lại một lần nữa bước lên con đường dẫn đến căn nhà gỗ nhỏ ngoài thành, tâm trạng Vân Xu đã tốt hơn rất nhiều.
Vị trí căn nhà gỗ nhỏ rất kín đáo, hai người tìm một hồi mới thấy. Bên trong truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, hình như là một nam một nữ.
Vừa mới đến cửa, liền nghe thấy trong phòng vọng ra một tiếng quát lớn: “Ai ở ngoài đó!”
Ngay sau đó, cánh cửa gỗ bị bật mở.
Một người đàn ông vạm vỡ hùng hổ bước ra: “Các ngươi là ai! Sao lại ở đây!”
Rất nhanh, một người con gái yểu điệu từ trong phòng bước ra: "Hiên lang, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của Trương sư huynh lập tức trở nên dịu dàng: “Hai người này ta không quen, không biết sao lại ở đây.”
“Có lẽ là đi ngang qua thôi?” Người con gái nhìn về phía họ.
Vân Xu chú ý đến cái bụng nhỏ hơi nhô ra của người con gái, sắc mặt cô khựng lại. Tình tiết này đúng là cẩu huyết.
Cảnh Niên nhướng mày: "Trương công tử thật đúng là hưởng lạc, trong thành có một cô nương si tình đang đợi anh trả lời, ngoài thành lại có mỹ nhân bầu bạn.”
Sắc mặt Trương sư huynh đại biến: "Là Phương tiểu muội phái các ngươi tới? Có phải không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-854-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-23.html.]
Khóe miệng Vân Xu hơi giật giật. Tình tiết này tuy cẩu huyết, nhưng biên kịch đã nắm bắt rất rõ tâm lý của kẻ tra nam. Sự việc bại lộ, việc đầu tiên là nghi ngờ người yêu cũ.
Ngay cả Cảnh Niên cũng không nói nên lời.
Vân Xu giải thích: “Không phải như vậy, chỉ là Phương tiểu muội đóng cửa không ra, người nhà cô ấy lo lắng, muốn điều tra rõ chân tướng, tìm anh để hỏi cho ra lẽ.”
“Cái này…” Trương Sư huynh vẻ mặt phức tạp.
Vân Xu lấy ra chiếc trâm cài tóc: "Trước khi đến đây, cô ấy nhờ tôi hỏi một câu, có phải trong lòng anh đã có người khác rồi không?”
Trương Sư huynh không nói nên lời, trong mắt lộ ra một tia hổ thẹn: "Tôi…”
Cảnh Niên liếc nhìn anh ta: "Là đàn ông thì dứt khoát một chút, đừng ấp a ấp úng như đàn bà.”
Trong mắt Trương sư huynh thoáng hiện một tia giận dữ, nhưng cuối cùng anh ta cũng kìm nén lại, không trả lời câu hỏi của Phương tiểu muội mà lại kể về chuyện giữa anh ta và người con gái kia.
Mấy tháng trước, Trương sư huynh cứu một người con gái chạy nạn trong rừng cây. Ban đầu chỉ định cứu người rồi đi, nhưng người con gái lại níu lấy tay áo anh ta, khóc như mưa, kể lể về thân thế đau khổ của mình.
Cha mẹ cô ta đều đã mất, đến nương nhờ người thân nhưng họ cũng đã chuyển đi, một mình cô ta lang thang bên ngoài, lúc này đã cùng đường mạt lộ.
Nếu Trương sư huynh mặc kệ cô ta, chẳng khác nào đẩy cô ta vào chỗ chết.
Trương Sư huynh không còn cách nào khác, người con gái không có thân phận nên không vào được thành, anh ta chỉ có thể đưa cô ta về căn nhà gỗ nhỏ, thường xuyên đến thăm và mang đồ ăn cho cô ta.
Thời gian trôi qua, giữa hai người nảy sinh tình cảm khác lạ, rồi mơ hồ đã mang thai.
Vân Xu: "…"
Từ “mơ hồ” này dùng thật hay.
Người con gái đã mang thai, Trương sư huynh càng không thể bỏ mặc cô ta, nhưng anh ta đã có người yêu, đối phương còn chưa trở về nhà, Trương sư huynh lưỡng lự không quyết.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đến khi Phương tiểu muội trở về, người con gái đã có thai, Trương sư huynh càng thêm khó xử, lòng cũng dần nghiêng về phía người con gái kia.
“Liên muội cô đơn không nơi nương tựa, ta không thể bỏ mặc cô ấy.” Trương Sư huynh trầm giọng nói.
Người con gái tên Liên muội trong miệng anh ta mắt ngấn lệ dựa vào người anh ta: "Hiên lang là người tốt, các người đừng trách anh ấy, trách thì trách ta, ta vô dụng, một mình không sống nổi.”