Vân Xu bị vẻ đáng yêu của nó làm cho mềm lòng, một tay ôm nó vào lòng, gãi gãi cằm nó.
Con chồn trắng hưởng thụ nheo mắt lại, chiếc đuôi đang nắm chặt con cá nướng cũng buông ra.
“Thật đáng yêu.” Vân Xu khẽ cười nói, trong mắt yêu thích không hề che giấu.
Cô từ trước đến nay không có sức chống cự với động vật nhỏ.
Cảnh Niên đề nghị: “Nếu thích thì thu nó làm thú cưng đi.”
Mục đích chuyến đi này của họ cũng coi như đạt được.
Vừa dứt lời, đột nhiên xuất hiện thông báo hệ thống.
[Chồn trắng rất có hảo cảm với bạn, muốn làm bạn bên cạnh bạn, bạn có nguyện ý thu nó làm thú cưng không? ]
[Có / Không ]
Trò chơi còn có kịch bản này sao?
Thú cưng có thể chủ động đến cửa ăn vạ, thật là chưa từng nghe thấy.
Cảnh Niên bật cười: “Anh lại có nhận thức mới về mị lực và may mắn của em rồi.”
Mặt Vân Xu ửng đỏ, click chọn Có.
[Chồn trắng đã trở thành thú cưng của bạn. ]
Hành động của chồn trắng càng thêm thân mật, chòm râu bạc rung rẩy, rúc vào n.g.ự.c Vân Xu cọ tới cọ lui, còn vươn chiếc lưỡi nhỏ hồng nhạt l.i.ế.m mu bàn tay cô.
Bàn tay kia anh còn chưa nắm được bao nhiêu lần, càng chưa thân mật hơn.
Nụ cười trên mặt Cảnh Niên dần dần biến mất.
Chồn trắng không ngừng cố gắng, từ ống tay áo bò lên vai Vân Xu, cọ cọ vào má cô, lại muốn vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm.
Sắc mặt Cảnh Niên đen lại, một tay xách con chồn trắng lên đặt vào lòng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Con vật nhỏ này nặng lắm, anh giúp em ôm cho.”
Vân Xu nói: “Kỳ thật em thấy cũng được.”
Trọng lượng của chồn trắng khi nằm trên vai, cô có thể chịu được.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ý nghĩ Cảnh Niên nhanh chóng chuyển động, mặc kệ chồn trắng đạp tứ chi, mạnh mẽ giữ chặt những chiếc móng vuốt nhỏ của nó, vẫy tay với cô: “Kỳ thật là thế này, anh cũng muốn cùng nó bồi dưỡng tình cảm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-881-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-50.html.]
Anh nói một cách vô cùng chân thành, kèm theo vẻ mặt chính trực.
Chồn trắng bị bắt ép: "…"
Sống không còn gì luyến tiếc.jpg.
Vân Xu vui vẻ đồng ý, cô thích chồn trắng, cũng hy vọng Cảnh Niên có thể thích nó.
Cảnh Niên xách con chồn trắng ở gáy, sau đó đặt nó lên vai, cười rất hiền lành: “Ngoan một chút nhé.”
Chồn trắng liếc nhìn anh một cái, ghét bỏ dùng hai chân trước che mắt lại.
Nó sớm muộn gì cũng phải về bên chủ nhân thơm ngào ngạt.
Thú cưng đã có, hai người theo đường núi xuống núi, đi ngang qua một bụi cỏ, Cảnh Niên dừng bước chân, ra hiệu im lặng.
Trong không khí thoảng đến tiếng thở dài, già nua lại bất đắc dĩ.
Vân Xu và Cảnh Niên theo tiếng đi qua, chỉ thấy một ông lão dựa vào gốc cây lớn, tóc bạc phơ, khuôn mặt khô héo, vẻ mặt bi thương: “Bé ơi, con ở đâu? Ông tìm mãi không thấy con, con mau trở về đi.”
“Ông vẫn luôn đợi con về nhà, nếu con không về nữa, ông sắp không chịu nổi rồi.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng có ý tưởng.
Nhiệm vụ ẩn đến rồi.
Vân Xu bước lên một bước, ngồi xổm xuống: “Lão nhân gia có chuyện gì vậy?”
Lão nhân lắc đầu không nói, vẻ mặt bi thống.
Vân Xu đổi cách hỏi: “Chúng tôi là hiệp khách du lịch, nếu không ngại, có thể kể rõ sự tình, tôi và bạn tôi biết đâu có thể giúp đỡ.”
Trong đôi mắt đục ngầu của lão nhân xuất hiện tia hy vọng: “Thì ra hai vị là hiệp khách đi ngang qua.” Ông run rẩy đưa tay ra: “Xin hai vị giúp ta, cháu gái ta mấy ngày trước mất tích rồi.”
Vân Xu và Cảnh Niên đi theo sau lão nhân, trở về căn nhà tranh, lão nhân thở dài thườn thượt, chậm rãi kể lại sự tình.
Lão nhân là Triệu bá, vợ mất sớm, con trai con dâu cũng qua đời trong một tai nạn, nhiều năm qua sống nương tựa cùng cháu gái Triệu An An. Triệu An An xinh đẹp, khéo léo, hiền lành hiếu thảo, là một cô gái tốt bụng.
“Mấy tháng trước, bé thường xuyên ra ngoài chơi, tôi nghĩ cháu gái lớn rồi, không nên giữ mãi bên cạnh, liền để nó đi, nhưng qua một thời gian, nó ít cười hơn, trên mặt luôn hiện vẻ buồn rầu, thường nhìn về phía xa xăm ngẩn ngơ.”
“Tôi hỏi nó có chuyện gì, nó cũng không chịu nói, nhưng mà hai tuần trước, bé biến mất.”
“Đến bây giờ vẫn không tìm thấy, báo quan vô dụng, nhờ vả bà con hàng xóm cũng không tìm thấy, ta thật sự không còn cách nào, chỉ có thể mỗi ngày đi trong rừng, hy vọng có thể thấy nó về nhà.”