Cô cứ như vậy dịu dàng nhìn anh, đôi mắt ngập tràn ánh sáng, dung nhan hoàn mỹ không tì vết giống như được trời cao tỉ mỉ tạo hình, là vẻ đẹp không thể tồn tại trên thế gian, lặng lẽ cướp đi toàn bộ tâm trí.
Đại sảnh bang hội im phăng phắc.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn khoảnh khắc dừng hình ảnh, phảng phất như nhìn thấy kỳ tích, hoặc nói, vẻ đẹp này vốn dĩ chính là kỳ tích.
Một lúc lâu sau mới có người hoảng hốt mở miệng.
“Lừa người hả, đây là Thu Ý Nùng? Cô ấy thật sự là người chứ không phải NPC sao?”
“Đẹp quá đi, những người kia nói đúng, cô ấy thật sự giống như nữ thần vậy.”
“Tôi thật sự, thật sự cảm thấy 25 năm trước sống uổng phí rồi.”
Vẻ đẹp mãnh liệt vô song va chạm vào nội tâm người ta, ánh mắt mọi người ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy rơi vào một giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại.
Cho dù là Quý Thanh Trì tính cách lạnh lùng cũng không thể dời mắt, trái tim vốn dĩ vững vàng bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Một chút lại một chút.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đây là hương vị mà anh chưa bao giờ trải nghiệm.
Tô Tiểu Khả vừa đến cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt thất thần của mọi người, những người ngồi ở đây đều là tinh anh trong bang hội, lúc này đều không ngoại lệ lộ ra vẻ ngốc nghếch, cứ trừng trừng nhìn màn hình ảo.
Sự xuất hiện của cô giống như một hòn đá nhỏ ném vào biển rộng, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Bao gồm cả Quý Thanh Trì đang ngồi ở vị trí đầu.
Tô Tiểu Khả lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cầm ly rượu, đã rất lâu rồi anh vẫn chưa hoàn hồn, phảng phất như tượng điêu khắc.
Anh đang nhìn Thu Ý Nùng trong màn hình, ánh mắt rất sâu.
Tay Tô Tiểu Khả nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn cửa không ngừng siết lại, dường như có một thùng nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, nỗi sợ hãi bị kìm nén lại trào ra.
Sự việc dường như đang phát triển theo một hướng khác.
Video vẫn tiếp tục, giải đấu võ thuật đã kết thúc, trong hình là cảnh Thu Ý Nùng giằng co với bang hội Tự Tại Tiêu Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-885-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-54.html.]
“Ừ, tôi chính là Thu Sắt.”
Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang vọng trong đại sảnh, cho dù đã có dự đoán, những lời này vẫn khiến lòng mọi người nặng trĩu.
Sao cô ấy có thể là Thu Sắt được?
Mọi người không muốn tin tưởng, nhưng sự thật bày ra trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể bị đóng đinh đứng tại chỗ.
Người này thế nhưng thật là Thu Sắt, là Thu Sắt bị bọn họ cự tuyệt, là Thu Sắt bị bọn họ coi như vật tế, hiến tế ra ngoài.
Mọi người ngơ ngác không nói gì.
Nhớ lại chuyện trước đây, họ không biết hành vi của bang hội có quá đáng không?
Họ biết chứ, chỉ là vì lợi ích, mọi người ngầm chọn bỏ qua, bạo lực mạng không xảy ra trên người mình, cho nên có thể che đậy lương tâm bỏ qua.
Nhưng hiện giờ đối diện với ánh mắt bình tĩnh thấu triệt của Thu Sắt, dù biết đây là video đã được chỉnh sửa, đáy lòng mọi người vẫn sinh ra một nỗi khó xử, giống như sự ti tiện bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
Quý Thanh Trì cứng đờ ngồi ở vị trí đầu, trái tim như rơi một tảng đá.
Ly rượu bạch ngọc rơi xuống sàn nhà, lộc cộc lộc cộc lăn đến góc tường, vết rượu b.ắ.n ra như múa vuốt giương nanh.
Đây có lẽ là khoảnh khắc hiếm hoi Quý Thanh Trì mất bình tĩnh.
Nhưng anh vẫn chưa bừng tỉnh, vẫn cứ nhìn chằm chằm màn hình ảo, nhìn chằm chằm người trong màn hình.
Quý Thanh Trì không nên hối hận, vì bảo toàn danh tiếng, vì tận khả năng giữ gìn lợi ích, anh quyết đoán từ bỏ Thu Ý Nùng đã trả giá vì anh, không muốn thừa nhận chuyện gián điệp.
Kết quả như anh dự liệu, Kiếm Khiếu Thương Khung đã vượt qua chuyện này với cái giá nhỏ nhất.
Từng bí mật đưa ra bồi thường nhưng bị từ chối, anh cũng chỉ hơi nhíu mày, suy nghĩ các đối sách khác.
Nhưng hiện tại có một loại cảm xúc khác không tên từ đáy lòng chậm rãi nảy mầm, dần dần chiếm lấy trái tim đầy bụi bặm.
Cô ấy đã từng thích anh, nhưng trong video bên cạnh cô ấy lại đứng một người đàn ông áo đen khác.
Loại cảm xúc này được gọi là hối hận.
Tô Tiểu Khả chậm rãi đi đến bên cạnh Quý Thanh Trì, gọi: “Sư phụ.”
Quý Thanh Trì vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nụ cười của Tô Tiểu Khả càng thêm gượng gạo, từ khi hai người quen nhau đến nay, đây là lần đầu tiên anh làm lơ cô.