Trước đây mỗi lần cô gọi sư phụ, Quý Thanh Trì đều sẽ quay đầu lại, lộ ra nụ cười có chút dịu dàng.
Đây là đãi ngộ độc quyền của riêng cô.
Tô Tiểu Khả vì thế cảm thấy ngọt ngào, cô vẫn luôn thích sư phụ thanh lãnh cường đại, hy vọng hai người có thể ở bên nhau, đáng tiếc lớp giấy mỏng ở giữa trước sau không thể chọc thủng.
Là con gái, cô không tiện chủ động mở lời, hy vọng sư phụ có thể chủ động thổ lộ.
Nhưng mà hiện tại nhìn gương mặt thất thần của Quý Thanh Trì, Tô Tiểu Khả đột nhiên sinh ra hối hận mãnh liệt, có lẽ cô nên chủ động hơn, sớm một chút xác định quan hệ, thì không cần phải kinh hoảng như hôm nay.
Tô Tiểu Khả ngập ngừng môi, lại gọi một tiếng “Sư phụ”.
Quý Thanh Trì máy móc quay đầu lại, hướng về phía cô, nhưng dường như không nhìn cô.
Tô Tiểu Khả nén cảm xúc, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Sư phụ, lần này bí cảnh ra trang bị thế nào?”
“Cũng được.” Hai chữ đơn giản càng giống như một sự qua loa.
Tô Tiểu Khả sửng sốt, cảm thấy có chút tủi thân, ngữ khí của Quý Thanh Trì trước đây không cứng nhắc như vậy.
Lúc này, những người khác trong bang hội lục tục hoàn hồn, vẻ mặt hưng phấn sau khi thông quan bí cảnh biến mất không thấy, thay vào đó là sự phức tạp khó tả.
Khó trách phó bang chủ có vẻ mặt khó xử, chỉ có tận mắt nhìn thấy video mới có thể hiểu được tâm trạng của anh ta.
Phó bang chủ kể sơ qua tình hình mấy ngày nay: “Hiện tại người chơi đều đang nói, ai cướp Thần Khí chính là đối địch với bọn họ, Tự Tại Tiêu Dao hình như cũng từ bỏ Thần Khí rồi.” Dừng một chút, anh ta lại nói: “Cho nên bang hội chúng ta vẫn chưa có hành động.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Bang chủ, quyền quyết định ở trong tay anh.”
Quý Thanh Trì im lặng một lát, gian nan nói: “Nếu đã như vậy, từ bỏ Thần Khí.” Dừng một chút, anh nói: “Tiếp theo toàn lực mượn sức Thu Ý Nùng.”
Những thành viên bang hội khác không có ý kiến, đối với cô, không ai có thể làm ra hành vi cướp đoạt.
Phó bang chủ đã sớm dự đoán được cảnh tượng trước mắt, yên lặng ngồi xuống, không nói gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-886-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-55.html.]
Bầu không khí trong đại sảnh đình trệ, chỉ có người trong video là tồn tại sống động.
Một lúc lâu sau mới có người thấp giọng nói: “Cô ấy còn nguyện ý trở về sao?”
“Ai biết được?” Một tiếng cười tự giễu nhàn nhạt tiếp lời.
Tuy rằng Quý Thanh Trì nói mượn sức, nhưng mọi người trong lòng đều rõ ràng, chỉ bằng những chuyện trước đây, Thu Ý Nùng tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, họ đã làm quá tệ.
……
Vân Xu và Cảnh Niên trước khi thời gian hồi linh kết thúc, đã thành công tìm được Triệu An An.
Cô gái mặc áo trắng, trâm cài đơn sơ, hai mắt đẫm lệ mơ màng, vẻ mặt đau khổ, ngơ ngẩn nhìn sâu vào mặt hồ không thấy đáy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.
Khó trách là nhiệm vụ tìm người có thời hạn, nếu đến muộn, có lẽ hai người chỉ có thể tìm thấy một cái xác, nhiệm vụ sẽ trực tiếp đi đến một kết cục khác.
Thấy Triệu An An lại tiến gần hồ nước hơn, Vân Xu vội vàng ngăn cô lại: “Cô nương, có chuyện gì có thể từ từ giải quyết, ngàn vạn lần đừng nhất thời xúc động, để lại nỗi đau khổ cho người thân, gia gia cô còn đang đợi cô trở về.”
“Gia gia……” Vẻ mặt tuyệt vọng của Triệu An An cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ quyến luyến.
Xem ra người thân là điểm yếu của cô.
Vân Xu nhạy bén nắm bắt được điểm này, kể rất nhiều chuyện về Triệu bá, đặc biệt nhấn mạnh sự thê thảm của ông lão một mình ở nhà, và nỗi nhớ cháu gái da diết như thế nào.
Nước mắt Triệu An An càng rơi nhiều hơn, cuối cùng quỳ xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Vân Xu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kiên nhẫn chờ cô khóc xong, đỡ người đến ngồi dưới một gốc cây lớn.
Từ tiếng khóc nức nở của Triệu An An, Vân Xu đại khái hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Một câu chuyện về một cô gái đoan trang và một chàng công tử lăng nhăng.
Triệu An An ngẫu nhiên giúp đỡ một người qua đường, người kia có vẻ ngoài tuấn tú, cử chỉ hào phóng phóng khoáng, lại có tài văn chương, những lời thông báo tình cảm viết ra rất động lòng người, Triệu An An ngây thơ nào đã gặp qua cảnh này, bị anh ta dỗ dành đến rối loạn tâm can.