Hai người hẹn hò dưới trăng, thề non hẹn biển, Triệu An An trao cho anh ta tất cả.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, công tử phong lưu đa tình, hồng nhan tri kỷ nhiều vô số kể, làm sao có thể giữ một người, rất nhanh đã bỏ rơi Triệu An An mà rời đi.
Triệu An An đuổi theo, nhưng chỉ nhận được sự hờ hững lừa dối, thậm chí là chế nhạo.
“Chàng rõ ràng đã nói sẽ dùng tám cỗ kiệu lớn đến cưới ta, sẽ làm ta trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới, vì sao vừa quay người lại đã có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, chàng cười ta chỉ là một thôn nữ, lại vọng tưởng trở thành chính thê.” Triệu An An khóc nấc lên: "Chàng hứa chỉ có một mình ta, vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thể bội ước.”
Bởi vì anh ta chưa bao giờ đặt cô trong lòng.
Vân Xu thở dài.
“Cho nên cô chỉ vì một kẻ không đáng mà tự sát?” Cảnh Niên nói: "Còn mặc kệ ông nội già yếu ở nhà sao?”
Triệu An An lộ vẻ xấu hổ: “Trước đây là ta nhất thời nghĩ quẩn, đa tạ hai vị hiệp sĩ đã cứu mạng, ta thật sự không nên hồ đồ như vậy.”
Vân Xu nhẹ nhàng thở ra, rất tốt, Triệu An An vẫn còn có thể cứu vãn.
Trước đây cô đã từng gặp phải những NPC cố chấp đến cùng, nói gì cũng không tỉnh ngộ, khiến cô rất đau đầu.
Vân Xu kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trong thị trấn, bao gồm việc dân làng tìm kiếm cô mấy ngày mấy đêm: “Mọi người đều rất quan tâm cô, Triệu cô nương vẫn nên sớm trở về đi, tránh để Triệu bá ở nhà khổ sở chờ đợi, thân thể ông lão không chịu được vất vả đâu.”
Triệu An An gật đầu, sau khi được khuyên nhủ, tâm trạng của cô đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn một số chuyện không thể buông bỏ.
“Nghĩ đi nghĩ lại, chung quy vẫn không nuốt trôi cục tức này, một lòng chân tình trao nhầm người, nỗi lòng khó nguôi, nếu không làm rõ mọi chuyện, cả đời này ta sợ là không được an bình.”
“Hai vị hiệp sĩ nếu có rảnh, có thể giúp ta bắt người kia trở về không, ta muốn hỏi cho ra lẽ! Hỏi hắn vì sao chà đạp ta, ta Triệu An An rốt cuộc đã làm gì sai với hắn!”
Vân Xu nhận nhiệm vụ, kỳ thật Triệu An An đã hiểu ra một số chuyện, nhưng cô vẫn bướng bỉnh muốn tự mình hỏi cho rõ.
Việc người chơi phải làm, chính là đạt thành tâm nguyện của cô.
Đưa Triệu An An về bên cạnh Triệu bá, hai người lên đường tìm kiếm tên công tử đã bỏ rơi Triệu An An.
Người kia ở Dương Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-887-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-56.html.]
Hai người lại một lần nữa đến trạm dịch, chọn phương tiện giao thông có thể thưởng thức phong cảnh.
Chiếc xe đẩy tay chậm rãi tiến về phía trước, hai bên là những cánh đồng hoa cải dầu vàng rực, những con bướm trắng kích động đôi cánh, nhẹ nhàng đậu trên những bông hoa, hoa cải dầu khẽ rung rinh, bên cạnh là những cây cải dầu trĩu hạt.
Trên bầu trời rộng lớn bao la, mây trắng lững lờ trôi, trong thiên địa một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Vân Xu đưa tay ra, con chồn trắng nhỏ nhắn nhẹ nhàng đậu trên cánh tay cô, sau đó lẻn vào trong n.g.ự.c cô, thoải mái trở mình, tìm một vị trí dễ chịu.
Sau khi mọi thứ ổn thỏa, chồn trắng vẫy chiếc đuôi xù bông về phía người đàn ông bên cạnh, lộ ra một nụ cười đắc ý, thậm chí còn cố ý cọ cọ vào n.g.ự.c nữ chủ nhân.
Khóe miệng Cảnh Niên hạ xuống, cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa.
Con vật nhỏ này quá kiêu ngạo.
Chồn trắng cảm giác được sát khí, giật mình một cái, lông dựng đứng lên, lại chui sâu hơn vào n.g.ự.c chủ nhân.
Vân Xu vỗ về lưng nó, buồn bực nói: “Nó hình như hơi nhát gan thì phải?”
Xung quanh bình tĩnh không gợn sóng, nó lại cứ chui rúc vào n.g.ự.c cô.
Cảnh Niên chân thành cười nói: “Nghe nói có thú cưng tự mang thuộc tính, có lẽ thuộc tính của nó là nhát gan đấy, lần sau anh bắt cho em con tốt hơn.”
Chồn trắng dường như nghe hiểu hai người nói, tai khẽ động đậy, xoay đầu nhỏ lại, lặng lẽ làm một cử chỉ với anh.
Bốn ngón vuốt nhỏ cong xuống, chỉ còn lại ngón giữa dựng thẳng lên.
Nó đang giơ ngón giữa.
Cảnh Niên tự hỏi, vẫn là tìm thời gian hầm nó đi, không biết thú cưng có giống dã quái không, có thể làm đồ ăn được không.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Có thể thử xem.
Hai người lắc lư đến Dương Châu.
Dương Châu là một trong những bản đồ phồn hoa nhất trong trò chơi, gió nhẹ ấm áp, dương liễu rủ xuống, sóng biếc nhấp nhô, bờ xanh mướt, ẩn chứa cảnh đẹp ba tháng.