“Quán rượu ở sâu trong ngõ nhỏ, ta có một bản đồ đơn giản, các cậu cầm lấy.”
Vân Xu nhận lấy bản đồ, cùng Cảnh Niên đi ra ngoài.
Tiệm vải ở phố đông, quán rượu ở phố tây, khoảng cách ở giữa không ngắn.
Hơn nữa trong thành Dương Châu ngõ hẻm rất nhiều, hai người vòng một hồi mới đến cửa quán rượu.
Cửa gỗ rộng mở, mùi rượu nồng nàn lan tỏa trong không khí, người đứng ở đây, chưa uống rượu đã say.
Chủ quán cười chào đón: “Hai vị cần loại rượu gì?”
Trong quán rượu thoang thoảng mùi hương nồng nàn, những lá cờ hiệu nhuốm màu thời gian khẽ lay động trong gió. Cả những cột gỗ cổ kính dường như cũng thấm đẫm hương rượu lâu năm.
Ông chủ quán, một người đàn ông mặc trường bào cổ quái, tươi cười niềm nở, giơ tay mời Vân Xu và Cảnh Niên vào trong.
Bước chân qua ngưỡng cửa, hai bên bày la liệt những vò rượu cao đến ngang eo, đủ loại hương thơm hòa quyện vào nhau.
“Chủ quán, cho một vò Trúc Diệp Thanh mười năm.” Vân Xu nói, nhắc lại yêu cầu của bà chủ tiệm vải.
“Vâng, có ngay đây.” Chủ quán lấy ra một cái vò nhỏ, đi đến một vò lớn hơn, mở nắp, dùng gáo múc rượu rót vào vò nhỏ, vừa làm vừa nói: “Hai vị còn muốn dùng loại rượu nào khác không? Tiệm của ta là hiệu lâu đời trăm năm, buôn bán uy tín, không bao giờ gian dối khách hàng.”
Cảnh Niên lên tiếng: “Ở đây có Lô Châu Lão Kiều không?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Chủ quán cười tươi: “Đương nhiên là có, Lão Kiều (tên một loại rượu) của nhà ta nổi tiếng nhất vùng này đấy, ai cũng thích mua.”
Cảnh Niên lấy từ trong túi đồ ra một cái bình rỗng: “Vậy cho tôi một ít.”
Nụ cười của chủ quán càng thêm rạng rỡ: “Xin chờ một chút.”
Vân Xu ngạc nhiên hỏi: “Anh thích uống Lô Châu Lão Kiều sao?”
“Cha anh thích uống, nên anh cũng uống ké không ít. Hôm nay muốn thử xem, Lão Kiều trong game với ngoài đời có khác gì không.” Cảnh Niên giải thích.
Vân Xu gật đầu, ra là vậy.
Hai người lấy rượu xong, định quay về đường cũ, nào ngờ lại đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa ra khỏi quán đã đụng ngay nhóm người quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-889-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-58.html.]
Quý Thanh Trì nhìn người con gái cách đó không xa, ánh mắt phức tạp. Những thành viên bang hội phía sau anh ta đều ngẩn người.
Gặp nhau ở cái nơi này, thật sự là điều không ai ngờ tới.
“Thu Sắt… à không, Thu Ý Nùng, đã lâu không gặp.” Quý Thanh Trì cất giọng trầm thấp.
Người này có một vẻ ngoài rất thu hút, khuôn mặt tuấn tú, vóc dáng cao ráo, lưng đeo trường kiếm, trông rất có khí thế.
Nhưng Vân Xu nhìn chằm chằm Quý Thanh Trì một hồi, trong lòng có chút khó hiểu, trước kia mình lại thích cái kiểu người này sao?
Hiện tại nhìn đối phương, cô hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
Có thể nói là lòng không hề lay động.
Nghĩ lại, việc cô đi làm gián điệp quả thật rất kỳ lạ. Với tính cách của cô, có lẽ cô sẽ thử dò xét xem đối phương có ý gì với mình hay không, hoặc là chờ đối phương chủ động bày tỏ.
Nếu không có thì thôi, không có chuyện cô chủ động lấy lòng người khác, càng không thể có chuyện đi làm gián điệp.
Hai bên giằng co trong con hẻm nhỏ, bầu không khí trở nên kỳ quái.
Đứng sau lưng Quý Thanh Trì, Tô Tiểu Khả siết chặt vạt áo, vẻ mặt căng thẳng. Nhìn thấy Quý Thanh Trì không rời mắt khỏi Vân Xu, lòng cô ta chợt lạnh lẽo.
Vân Xu hoàn toàn phớt lờ những người đối diện, kéo tay áo Cảnh Niên, chuẩn bị đi đường vòng qua con hẻm nhỏ bên cạnh.
Cảnh Niên ngoan ngoãn đi theo cô.
Sắc mặt Quý Thanh Trì cứng đờ, anh ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi lại hai người: “Chờ một chút.”
Vân Xu vốn định làm như không nghe thấy, nhưng Cảnh Niên lại nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Cô nghi hoặc nhìn anh, chạm phải ánh mắt sâu thẳm như mực của anh.
Cô khẽ giật mình.
Cảnh Niên nắm tay Vân Xu, xoay người lại, mỉm cười thản nhiên: “Không biết bang chủ Thanh Túy danh tiếng lẫy lừng có gì chỉ giáo?”
Ánh mắt Quý Thanh Trì dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, sắc mặt anh ta trở nên khó coi: “Không liên quan đến anh, tôi muốn nói chuyện riêng với Thu Ý Nùng.”
Cảnh Niên bật cười ha hả, trực tiếp khoác vai Vân Xu: “Anh bây giờ còn cảm thấy không liên quan đến tôi sao?”
Vân Xu liếc nhìn anh một cái rồi mỉm cười, coi như ngầm đồng ý.