Người đàn ông quần áo xộc xệch vẫn còn đang chỉnh trang lại y phục, vẻ mặt khó chịu. Đột nhiên, sau gáy hắn truyền đến một cơn đau nhói, ngay lập tức trời đất quay cuồng, ngã quỵ xuống đất.
Cảnh Niên thong thả thu lại cây gậy gỗ, quay sang những người đang kinh ngạc xung quanh, xin lỗi: “Đây là em trai tôi. Nó suốt ngày thích chạy lung tung bên ngoài, đã bỏ nhà đi hai tháng rồi. Mẹ tôi ở nhà lo lắng không yên, đến nỗi ốm liệt giường. Tôi không đành lòng nên đã đi tìm nó. Không ngờ lại thấy nó ở đây. Lần này nhất định phải đưa nó về nhà.”
Anh nói với vẻ chân thành, lại thêm thắt một vài chi tiết nhỏ. Vẻ mặt mọi người từ nghi ngờ chuyển sang đồng cảm, họ thở dài nói: “Thì ra là vậy. Mau về nhà đi thôi, đừng để mẹ anh phải đợi lâu.”
Cảnh Niên cảm kích cười, sau đó vô tình kéo người đàn ông đi.
Vân Xu lặng lẽ giơ ngón tay cái lên. Anh chàng này thật lợi hại, nói đến mức cô suýt chút nữa đã tin.
Xung quanh vẫn còn hỗn loạn, không ai chú ý đến những gì vừa xảy ra ở góc này, cũng như người đàn ông bị kéo đi.
Trong con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Vân Xu đánh giá người đang nằm bất tỉnh. Đây chính là gã NPC đã vứt bỏ Triệu An An . Nghe nói sau khi vào hoa phường, hắn sống rất sung sướng, bên cạnh không bao giờ thiếu người đẹp.
Thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại, hai người liền đứng bên cạnh chờ.
Vị tài tử quần áo lụa là choáng váng tỉnh dậy, quay đầu lại, ngây người.
Vân Xu vốn tưởng rằng hắn sẽ hét lớn kêu cứu, không ngờ người này lại ngơ ngác nói: “Chẳng lẽ là tấm lòng thành của tiểu sinh đã cảm động trời xanh, nên bạch hồ hóa thành tiên nữ giáng trần, muốn cùng tiểu sinh kết tóc se duyên?”
Nói rồi, hắn còn định vươn tay ra chạm vào cô.
Quả không hổ là NPC có nhãn dán “háo sắc”.
Nhưng bàn tay vừa đưa ra một nửa đã bị nắm lấy. Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh muốn cùng ai kết tóc se duyên? Muốn nói lại lần nữa không?”
“Nếu ngại đường xa mệt mỏi, ta có thể tiễn anh một đoạn.”
Giọng nói này dường như đến từ địa ngục, khiến người ta nổi hết da gà.
Triệu An An run rẩy môi, ánh mắt ngước lên, chạm phải một gương mặt dữ tợn, giống như ác quỷ, hung thần ác sát. Hốc mắt hắn gần như trợn trừng lên, hoảng sợ hét thất thanh: “Có ma! A a a a a a!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-895-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-64.html.]
Hét xong, mắt hắn trợn trắng rồi ngất xỉu ngay lập tức.
Tốc độ quá nhanh khiến người ta kinh ngạc.
Vân Xu: "……"
Sự việc này vượt quá dự kiến của cô.
Vân Xu bất đắc dĩ hỏi: “Cái này bây giờ làm sao?”
Cảnh Niên tháo mặt nạ xuống, khẽ mỉm cười: “Người đến tay là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng. Dù sao Triệu An An chỉ cần kết quả thôi.”
Anh lấy ra một cái bao tải, nhét người vào bên trong: “Như vậy là tốt nhất, có thể phòng ngừa hắn ta bỏ trốn.”
Vân Xu nghĩ thầm, cô hình như đã phát hiện ra một thuộc tính mới của anh: rất thù dai.
Hai người mang theo bao tải, trực tiếp dùng dịch chuyển tức thời trở về Đài Nguyên Sơn.
“Triệu tiểu thư, người đã đưa đến.”
Vẻ mặt Triệu An An phức tạp, cô tiến lên một bước mở bao tải ra, rồi ngây người. Người trước mắt hoàn toàn khác xa với người yêu trong ký ức của cô.
Trong trí nhớ của cô, người yêu có khuôn mặt như ngọc, phong lưu phóng khoáng, tuấn lãng bất phàm. Còn người trong bao tải thì mặt mũi bầm dập, vẻ mặt thảm thương, nhìn thấy cô suýt chút nữa đã khóc.
Triệu An An cắn nhẹ đầu lưỡi: “Cái… cái… cái này…”
Cảnh Niên thở dài vẻ bất đắc dĩ, thực ra trong lòng không hề áy náy: “Triệu cô nương, trong cuộc đời luôn có những chuyện ngoài ý muốn, chúng ta phải học cách chấp nhận. Huống hồ người này đã làm tổn thương cô, không cần thiết phải vì hắn ta mà đau khổ.”
Vân Xu lặng lẽ nhìn anh diễn kịch, cũng không biết là ai nửa đường thấy người tỉnh lại đã cho hắn một gậy vào đầu khiến hắn ngất xỉu.
Đánh xong, anh còn quay sang cô cười ngây vô tội, nói là để tiện cho nhiệm vụ.
Hà Thiên run rẩy hỏi: “An An, hai người này là cô phái tới sao?”
Suốt dọc đường đi hắn đã phải chịu đủ tra tấn. Cứ hễ hắn nhìn Vân Xu một cái, Cảnh Niên lập tức lại nở nụ cười đầy đe dọa.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Triệu An An cố gắng giữ bình tĩnh, cười khổ nói: “Muốn nói như vậy cũng không sai.”