“Bang chủ, chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ?” Phó bang chủ thở dài thườn thượt.
“Trước mắt cứ hành động kín đáo, những chuyện còn lại để sau này tính.” Quý Thanh Trì thấp giọng nói.
Sự việc hiện tại đã thành kết cục an bài, nhưng anh ta vẫn còn một chuyện chưa làm.
Câu nói mà Cảnh Niên để lại, ngữ khí quá kỳ lạ, giống như biết điều gì đó, lại giống như… người tiết lộ tin tức đang ở trong bang hội.
Những người biết tin tức đều là những người thân cận và cấp cao trong bang hội, lợi ích của họ là thống nhất.
Mọi người đều biết hậu quả của việc tiết lộ thông tin, không có khả năng làm chuyện lợi người hại mình như vậy.
Nhưng Cảnh Niên không có khả năng b.ắ.n tên không đích, đối phương không đến mức làm chuyện vô căn cứ như vậy.
Nhớ lại cảnh tượng gặp mặt Vân Xu, nhớ đến vẻ xa lạ và lạnh nhạt trong mắt cô, Quý Thanh Trì cuối cùng quyết định một lần nữa cẩn thận điều tra.
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải làm rõ mọi chuyện.
Trước đó, Quý Thanh Trì đã bí mật phái người điều tra, nhưng vì quá nhiều việc, tình hình quá hỗn loạn, cuộc điều tra không có tiến triển gì, hơn nữa còn có chuyện phó bản, cuối cùng cuộc điều tra đã bị gác lại.
Hiện tại đã rảnh rỗi, vừa hay có thể toàn lực điều tra việc này.
Người nhận lệnh điều tra rất tận tâm. Không chỉ Quý Thanh Trì muốn biết ai là người tiết lộ, mà cả bang hội đều muốn biết ai đã dẫn đến bước ngoặt này của họ.
Ba ngày sau.
Nhân viên điều tra với vẻ mặt kỳ lạ đưa tài liệu đến trước mặt bang chủ.
Quý Thanh Trì mở tài liệu ra, rất lâu sau vẫn không nói một lời.
Tô Tiểu Khả vừa mới đăng nhập vào trò chơi đã nhận được tin nhắn của Quý Thanh Trì, bảo cô đến phòng họp ở sảnh chính bang hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-898-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-67.html.]
Cánh cửa chính sảnh đường cao lớn, hùng vĩ, những cột gỗ sơn son đỏ tươi nghiêng về phía trước, trên đó chạm khắc hình những con thú dữ tợn. Hai bên bậc thang là hai con sư tử đá uy nghiêm, những NPC lính canh mặt mày nghiêm nghị tay cầm vũ khí, qua lại tuần tra.
Tô Tiểu Khả vẫn còn nhớ rõ sự chấn động khi lần đầu tiên bước vào lãnh địa bang hội. Khác với những gì được quảng cáo trên các diễn đàn, chỉ khi tự mình đặt chân vào nơi này, người ta mới có thể cảm nhận được trò chơi này đã đầu tư bao nhiêu tâm huyết.
Lúc đó, cô chỉ biết im lặng đi theo sau lưng Quý Thanh Trì, nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Tò mò, đánh giá, kinh ngạc… Bởi vì cô là người duy nhất được Quý Thanh Trì lạnh lùng đưa về, là một ngoại lệ độc nhất vô nhị.
Hiện tại, Tô Tiểu Khả một mình bước lên bậc thang.
Khi cô vừa định bước vào sảnh chính, một thành viên bang hội quen mặt đi ra. Hai người lướt qua nhau, ánh mắt người kia vô cùng kỳ lạ, nhìn cô với ánh mắt quái dị, như thể không thể tin được, lại mang theo sự khinh thường và ghét bỏ.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Tiểu Khả khựng lại một chút, nghĩ rằng mình đã nhìn lầm. Cô định quay đầu lại để xác nhận, nhưng người kia đã nhanh chóng biến mất ở khu vực cổng dịch chuyển.
Lần nữa nhìn về phía phòng họp phía sau sảnh chính, Tô Tiểu Khả bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành, như thể mưa gió sắp ập đến.
Phòng họp rất yên tĩnh, bên trong chỉ có một người.
Quý Thanh Trì ngồi thẳng lưng sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ, cúi đầu, vẻ mặt không rõ ràng.
Ánh sáng ảm đạm hắt lên người anh ta, tạo thành một cái bóng u ám không thể xua tan.
Tô Tiểu Khả chậm rãi tiến lại gần bàn làm việc, nhỏ giọng gọi: “Sư phụ.”
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy một tiếng “Ừ” nhàn nhạt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tô Tiểu Khả cảm thấy có chút tủi thân. Là người trong cuộc, cô hiểu rõ nhất sự thay đổi trong thái độ của Quý Thanh Trì. Người đàn ông lạnh lùng và mạnh mẽ này không còn đối xử với cô dịu dàng và chiều chuộng như trước nữa.
Cô phạm lỗi, trước kia anh sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô, bây giờ anh chỉ im lặng.
Cô rủ anh đi ngắm cảnh, anh liền viện cớ mình bận nhiều việc, không có thời gian rảnh, rõ ràng trước kia anh sẽ chủ động đưa cô ra ngoài.
Tô Tiểu Khả không thể thích ứng được với sự khác biệt quá lớn này, nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Là người gây ra rắc rối, cô thậm chí không còn tự tin nữa.