Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 904: Thế giới 14: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (1)

Cập nhật lúc: 2025-04-18 09:20:28
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Nhiệm vụ số: c-59853218

Hệ thống số: t0000047

Mục tiêu nhiệm vụ: 

1. Sống sót (Hoàn thành: ?)

2. Giữ viên đá quý Juliet (Hoàn thành: ?)

Mức độ hoàn thành: Chưa xác định

Đánh giá: Chưa xác định.]

Bầu trời xanh trong, mây trắng lững lờ trôi, hai bên con đường nhỏ giữa cánh đồng là những bông hoa cải dầu đang nở rộ rực rỡ. Hoa cải dầu trải dài lên tận sườn đồi, nhìn ra xa, cả ngọn đồi một màu vàng tươi, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp xóm làng.

Những người nông dân vác cuốc đi thành nhóm ba, năm người, trên khuôn mặt rám nắng nở nụ cười hiền hòa.

“Năm nay thời tiết có vẻ tốt, chắc là được mùa đây. Trời phù hộ, đừng có bão lũ hay hạn hán gì nữa nhé.”

“Không đâu, không đâu, nhất định sẽ có một vụ thu hoạch tốt.”

“Ê, bác Lý, nhà bác có định đổi giống lúa không?”

“À, có chứ, lần trước tôi thấy…”

Mấy người vừa đi vừa trò chuyện, từ xa vọng lại tiếng nô đùa của trẻ con. Mấy đứa bé đeo giỏ vừa đi vừa nhảy chân sáo, trên mặt rạng rỡ nụ cười phấn khích.

Người nông dân dừng bước, nhìn vào chiếc giỏ được che kín bằng vải bông, cười hỏi: “Đi biếu quà đấy à?”

Mấy đứa trẻ vội gật đầu, xúm xít lại, líu ríu nói: “Mẹ cháu làm bánh dày, bảo cháu mang sang cho chị Vân, thơm lắm ạ.”

“Mẹ con làm ít bánh, bảo chị Vân thích cái vị này, dặn con mang qua lúc còn nóng.”

“Chị con làm bánh đường…”

Người nông dân cũng không ngạc nhiên, cảnh tượng này thường xuyên diễn ra trong làng. “Vậy thì mau đi đi, kẻo đồ ăn nguội hết.”

“Vậy bác ơi, cháu đi trước ạ.”

“Chào bác ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-904-the-gioi-14-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-1.html.]

Mấy đứa trẻ lại tiếp tục nhảy nhót vui vẻ về phía trước, chúng rất thích chị Vân, mỗi lần được đi đưa quà cho chị là chúng vui nhất.

Gió nhẹ nhàng thổi, những bông hoa dại lay động.

Vân Xu đang ngồi hóng mát trong sân, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đi ra mở cửa.

Mấy đứa trẻ đứng ở cửa, vẻ mặt háo hức ban nãy trở nên ngượng ngùng, tay nghịch vạt áo, đầu hơi cúi, thỉnh thoảng lại lén nhìn vào bên trong, rụt rè nói: “Chị Vân ơi, chúng em mang quà đến cho chị.”

Đôi mắt Vân Xu cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ mời mấy đứa trẻ vào nhà: “Mau vào nghỉ ngơi một chút, đi một quãng đường chắc mệt rồi.”

Cậu bé trai khỏe mạnh vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Em không mệt! Không mệt chút nào! Đi thêm mười cây số nữa cũng được!”

Vân Xu khen: “Vậy em giỏi thật.”

Mấy đứa trẻ khác sốt ruột, nhao nhao nói: “Em cũng được! Em còn đi được mười… không, một trăm cây số!”

“Còn em, em chạy được một vạn cây số! Giỏi hơn tất cả các cậu!”

Nhìn vẻ mặt mong được khen của bọn trẻ, Vân Xu vừa buồn cười vừa thấy thương, cuối cùng cô xoa đầu từng đứa: “Ừ, tất cả các em đều giỏi nhất.”

Đám trẻ con lúc này mới im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế tre trong sân nhỏ.

Nếu có phụ huynh nào ở đây, chắc sẽ cười cảm thán, đám nhóc tinh nghịch này chỉ có ở chỗ cô mới chịu ngồi yên như vậy.

Vân Xu nhận lấy những món bánh, rồi vào nhà lấy thêm ít đồ ăn vặt cho bọn trẻ. Mấy đứa bé thích thú xé gói bánh kẹo, từ tốn ăn.

Mẹ chúng đã dặn, không được ăn uống thô lỗ trước mặt chị, nếu không chị sẽ không thích chúng.

Ăn xong, Vân Xu chơi với mấy đứa trẻ một lúc, rồi nhìn theo chúng nhảy chân sáo rời đi.

Sân nhỏ náo nhiệt lại trở nên vắng lặng.

Mấy đứa trẻ đều rất hiểu chuyện, không làm bừa bộn sân nhà, Vân Xu tiện tay dọn dẹp qua loa rồi trở vào phòng nghỉ ngơi.

Đây là một ngôi làng yên bình và hòa thuận.

Ba năm trước, Vân Xu cùng bà ngoại đến đây sinh sống. Người trong làng rất tốt bụng, cẩn thận không tiết lộ chuyện của cô, mỗi khi nhà ai có đồ ăn ngon đều mang đến cho cô một phần.

Nửa năm trước, bà ngoại đã qua đời trên giường bệnh. Cô một mình sống trong căn nhà nhỏ, tuy đôi khi cảm thấy cô đơn nhưng cũng không có ý định rời đi.

Vân Xu thỉnh thoảng nghĩ, có lẽ cả cuộc đời mình sẽ trôi qua ở nơi này.

Nhưng ba ngày trước, một lá thư bất ngờ đã phá vỡ kế hoạch của cô.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Người gửi thư tự xưng là em gái của bà ngoại, có quan hệ huyết thống. Trong thư, bà ấy viết rằng mình đang mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu nữa, hy vọng có thể nối lại tình xưa với người chị gái đã cắt đứt liên lạc từ thời trẻ, để không phải ra đi trong tiếc nuối.

Loading...