Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 905: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-18 14:35:34
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ấy còn để lại số điện thoại, nói nếu chị gái muốn liên lạc thì hãy gọi vào số này.

Vân Xu ban đầu nghĩ là kẻ lừa đảo, dù sao cô và bà ngoại đã sống cùng nhau nhiều năm, nay đây mai đó, bà ngoại chưa bao giờ nhắc đến việc mình còn một người em gái.

Nhưng sau đó cô lại cảm thấy không đúng, lời lẽ trong thư chân thành, không giống như nói dối, còn nhắc đến vài chuyện nhỏ nhặt trong ký ức mà cô hình như đã từng nghe bà ngoại kể.

Với tâm trạng nửa tin nửa ngờ, Vân Xu bắt đầu tìm kiếm những đồ vật cũ của bà ngoại, cuối cùng cô tìm thấy cuốn nhật ký của bà.

Xem ngày tháng trên đó, Vân Xu biết bà ngoại viết nhật ký khi cô còn rất nhỏ, chỉ mới bập bẹ tập nói.

Nói là nhật ký, nhưng thực ra nó giống một cuốn hồi ký hơn, bên trong tràn ngập những chuyện cũ thời trẻ của bà ngoại, chuyện sống cùng cha mẹ, chuyện gặp gỡ chồng, chuyện chị em nương tựa nhau và cả sự đoạn tuyệt, cuối cùng là quyết tâm rời bỏ quê hương.

Sự đoạn tuyệt với người em gái rõ ràng là một nỗi đau của bà ngoại, bà cũng rất nhớ quê hương, chỉ là không hiểu vì sao bà chưa bao giờ kể những chuyện này cho cháu gái nghe.

Vân Xu đọc xong cuốn nhật ký, cuối cùng cô tin rằng bà ngoại có một người em gái. Người kia có thể tìm được đến tận đây, lại dùng thư để giải thích mọi chuyện, đủ để thấy sự chân thành.

Đáng tiếc là bà ngoại đã qua đời, lá thư này đến quá muộn.

Nếu có thể sớm hơn một chút thì tốt biết bao, cô thở dài.

Suy nghĩ hồi lâu, Vân Xu bấm số điện thoại trên lá thư. Nếu mọi chuyện là thật, thì người con gái tên Vân này chính là người thân duy nhất còn lại của cô trên đời, là bà dì của cô.

Xét về tình hay lý, cô đều không nên bỏ qua.

Điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người nhấc máy, giọng nói già nua khàn khàn truyền qua micro rõ ràng đến tai cô: “A lô?”

Sau vài câu hỏi han, xác định người kia chính là người gửi thư, Vân Xu do dự một hồi rồi vẫn nói ra thân phận của mình, cùng với sự thật bà ngoại đã qua đời.

Bà Vân im lặng rất lâu, rồi chậm rãi nói: “Vậy sao… Hóa ra đã muộn, hóa ra đã muộn rồi.”

Giọng bà ấy mang theo vẻ già nua, buồn bã, Vân Xu nghe thấy mà có chút không đành lòng. Cô nhớ lại cảnh bà ngoại nằm trên giường bệnh, yếu ớt như thể có thể ra đi bất cứ lúc nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-905-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-2.html.]

Ranh giới giữa sự sống và cái c.h.ế.t thật mong manh.

“Xin bà giữ gìn sức khỏe, bà ngoại chắc cũng không muốn thấy bà buồn đâu ạ.”

“Đúng vậy, chị ấy xưa nay là người hay lo nghĩ, luôn đi theo sau bà thu dọn tàn cuộc.” Giọng bà Vân dường như thoáng có ý cười, rồi sau đó bà im lặng một hồi, đưa ra một yêu cầu.

Bà hy vọng Vân Xu có thể mang tro cốt của bà ngoại trở về quê hương.

“Nhưng…”

“Những ngày còn lại của bà không nhiều nữa, hy vọng con có thể thực hiện hai tâm nguyện cuối cùng của bà. Bà muốn được chôn cất cùng với chị bà, muốn tận mắt nhìn thấy con một lần, hơn nữa chị bà… chắc chắn cũng muốn trở về nơi này.” Giọng nói run rẩy tiếp tục: "Con có đồng ý không?”

“Nếu con thực sự không muốn… thì thôi vậy.”

Qua ống nghe, Vân Xu vẫn cảm nhận được sự tiếc nuối và đau khổ của người đối diện.

Vân Xu cuối cùng đã đồng ý, tuy chưa từng gặp mặt nhưng người thân duy nhất còn lại đang bệnh nặng, cô thực sự nên đến thăm một lần.

Trước khi qua đời, bà ngoại đã từng nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Trước đây Vân Xu không hiểu vì sao, bây giờ nghĩ lại có lẽ bà tiếc nuối vì chưa kịp làm hòa với em gái.

Hơn nữa, qua cuốn nhật ký, có thể thấy bà ngoại luôn nhớ về quê hương. Cô muốn giúp bà thực hiện tâm nguyện, cũng muốn đến sống ở quê hương nơi bà ngoại đã lớn lên.

Nghe cô đồng ý, giọng nói khàn khàn của bà Vân lại thêm phần sinh khí: “Tốt, bà ở đây chờ con. Có cần bà phái người đến đón con không?”

Không đợi Vân Xu trả lời, bà lại nói luôn: “Vẫn là phái người đi đón con đi. Con có đồ gì muốn mang thì thu xếp trước đi, đồ của chị bà cũng nhớ mang theo hết nhé. Bà đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho con rồi, đợi con đến xem thử có chỗ nào cần sửa nữa không…”

Sự nhiệt tình của bà khiến Vân Xu không thể từ chối, cũng không nỡ từ chối.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cúp điện thoại, Vân Xu ngồi trên bờ cát một lúc, ánh mắt cô lại rơi vào cuốn nhật ký.

Bên trong có một thành phố được nhắc đi nhắc lại.

Loading...