Vụ Thành.
Đây là quê hương của bà ngoại.
Theo lời bà Vân, người đến đón cô sẽ đến sau hai ngày nữa. Vân Xu định lát nữa sẽ thu dọn đồ đạc, rồi đi tìm kiếm thông tin, nghiên cứu một chút về thành phố này.
Trên mạng có rất nhiều thông tin liên quan.
Vân Xu chọn vài bài viết có lượt xem cao để mở ra.
Vụ Thành, một thành phố thường xuyên bị sương mù bao phủ do vị trí địa lý. Những tòa nhà cao tầng ẩn mình trong làn sương dày đặc, giống như những bóng đen đứng lặng. Đây cũng là một thành phố có tỷ lệ tội phạm cao đến mức đáng kinh ngạc, nhiều lần đứng thứ hai.
Nó dường như tách biệt với các thành phố khác, tự hình thành một hệ thống kỳ lạ, người ngoài không được tùy tiện dòm ngó.
Nơi Vân Xu sống phần lớn đều là những vùng quê thuần phác mà bà ngoại đã chọn lựa kỹ càng. Cô thực sự không có nhiều khái niệm về tỷ lệ tội phạm cao.
Chỉ cần mình cẩn thận hơn, trốn tránh kỹ như trước đây thì chắc không có vấn đề gì.
Thành phố nơi bà ngoại từng lớn lên, sự hấp dẫn này đối với cô quá lớn.
Vân Xu tiếp tục xem những bức ảnh phía dưới, đợi đến khi nhìn thấy những món ăn ngon và phong cảnh đẹp của Vụ Thành, những nụ cười vui vẻ của du khách, nỗi lo lắng trong lòng cô dần tan biến.
Vụ Thành không nhất thiết phải tệ như những gì một số bài viết trên mạng nói.
Trong lòng đã có hình dung sơ bộ về Vụ Thành, Vân Xu bắt đầu thu dọn hành lý, lần lượt nói lời tạm biệt với những người dân trong làng, dỗ dành bé Củ Cải nhỏ đang khóc nhè, và vào buổi sáng ngày thứ ba, cô chờ chiếc xe đến đón.
Sau đó, cô phát hiện có điều gì đó không ổn.
Chiếc siêu xe màu đen trầm lặng mà sang trọng, dáng xe thon dài. Vân Xu im lặng, chiếc xe này cô đã từng thấy trên tạp chí, giá trị tám con số, phiên bản giới hạn toàn cầu.
Hình như cô… hình như cô đã hiểu lầm về gia thế của bà Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-906-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-3.html.]
“Tiểu thư, xin mời lên xe.” Vệ sĩ cao lớn cúi người hành lễ, vẻ mặt nghiêm nghị.
Dù người trước mặt đang giữa trời nắng nóng mà mặc kín mít, đeo khẩu trang, đeo kính râm, vệ sĩ vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Chỉ cần đúng người, những thứ khác không nằm trong phạm vi quản lý của họ.
Vệ sĩ dẫn đầu mở cửa xe, những vệ sĩ khác nhanh chóng nhận lấy hành lý.
Vân Xu khẽ nói lời cảm ơn rồi ngồi vào trong xe.
Chiếc xe đen từ từ rời khỏi vùng quê, hướng về phía thành phố sương mù.
Sáng sớm hai ngày sau, chiếc xe đen đến nơi.
Bầu trời sương mù mịt mờ, nặng trĩu đè lên ngực. Lớp sương dày đặc phủ lên cả thành phố một tấm khăn che mặt thần bí, mờ ảo, không nhìn rõ.
Trong suốt chuyến đi, Vân Xu vẫn luôn giữ liên lạc với bà, mỗi khi bà lão nghe thấy giọng nói của cô, tâm trạng bà lại tốt hơn không ít.
Nhưng liên lạc điện thoại mấy ngày rồi, Vân Xu chưa từng nghe bà nhắc đến người nhà của mình, trong lòng cô có một dự đoán.
Đẩy cửa phòng ra, mọi thứ bên trong hiện ra trước mắt cô: bức tường không một hạt bụi, bác sĩ riêng túc trực một bên, thiết bị y tế hàng đầu, phòng bệnh viện được phục dựng hoàn toàn trong phòng.
Một bà lão gầy gò nằm trên giường, mái tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt vẫn còn ánh lên vẻ sắc sảo.
Vân Xu sững sờ, quá giống! Bà Vân này quá giống bà ngoại, dù khuôn mặt đã già nua vẫn không thể che giấu được sự tương đồng giữa đôi mày.
Không ai có thể nghi ngờ quan hệ huyết thống của họ.
Người kia cũng ngạc nhiên, rất nhanh trên gò má nhăn nheo hiện lên nụ cười bao dung, không hề trách cứ cô ăn mặc kín đáo: "Lại đây ngồi.”
Vân Xu ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường, ánh mắt phức tạp ẩn sau cặp kính râm, giống như cô lại thấy bà ngoại yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Bà Vân quen thuộc gợi chuyện, nhắc lại những chuyện đã qua. Dưới sự dẫn dắt của bà, Vân Xu rất nhanh đã bỏ qua sự gượng gạo ban đầu, kể những chuyện vui khi cô sống cùng bà ngoại.
Bầu không khí trò chuyện của hai người ấm áp rõ rệt, những người bên cạnh mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau ra hiệu, không ngờ vị nữ sĩ này lại có lúc dịu dàng như vậy, giống như một người bà hiền từ thực sự.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Phải biết rằng thủ đoạn đối phó với kẻ thù của bà Vân có thể nói là tàn nhẫn.