Nhưng cơ thể đã suy yếu đến cùng cực vẫn có giới hạn, bà Vân vẫn đột ngột trở nặng vào một buổi sáng. Vân Xu vừa nghe tin lập tức chạy đến trước cửa phòng, nhưng lại bị cánh cửa phòng xa hoa lạnh lẽo ngăn lại.
Cô lo lắng đứng bên ngoài cửa, như thể lạc đường.
Hai tiếng sau, cửa phòng mở ra, bác sĩ bước ra: “Tiểu thư, phu nhân gọi cô vào.”
Vân Xu loạng choạng chạy đến bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà Vân, một lúc lâu không nói nên lời.
Mọi ngôn ngữ đều trở nên vô lực trước sự sống và cái chết.
Bà Vân an ủi cười nói: “Đừng buồn, bà và bà ngoại con hồi trẻ tình cảm tốt lắm, nếu có thể cùng nhau rời đi trong năm nay, cũng là một chuyện may mắn.”
Vân Xu càng đau khổ hơn.
Không lâu sau, người đàn ông mặc vest lạnh lùng lại bước vào phòng.
“Xu Xu, đây là luật sư của bà, hôm nay gọi cậu ấy đến là vì chuyện di chúc.”
Vân Xu lắc đầu, những đầu ngón tay xanh xao khẽ run lên, cô không muốn chấp nhận việc người thân cuối cùng cũng rời xa mình.
Bà Vân hiền từ cười: “Dù sao cũng phải phân biệt rõ ràng, con đã ở bên bà lâu như vậy, bà đã rất mãn nguyện rồi.”
Bà dịu dàng đến nỗi không giống một nữ cường nhân quyết đoán, mạnh mẽ chút nào.
Mọi người đã quen với điều này.
Sau khi xử lý xong chuyện di chúc, bà lão trên giường với chiếc mặt nạ dưỡng khí nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cứ thế lặng lẽ vĩnh biệt cõi đời, khóe miệng vẫn còn vương chút an tâm.
Vân Xu trong vòng một năm đã tiễn đưa hai người thân yêu, khóc cũng không ra nước mắt, cô đứng ngây người bên mép giường, xung quanh bao trùm một nỗi đau thương.
“Tiểu thư, xin cô nén bi thương.” Luật sư có vẻ ngoài tuấn tú bước đến bên cạnh cô.
Vân Xu miễn cưỡng đáp: “Luật sư Hứa, cảm ơn anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-908-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-5.html.]
Người bên cạnh cô chính là luật sư do bà Vân chỉ định, sau này sẽ giúp cô xử lý tài sản của Vân gia
Trời nhiều mây, mưa phùn lất phất.
Bà Vân là nhân vật có tiếng nói ở Vụ Thành, tang lễ có rất nhiều người đến viếng. Vân Xu là người được bà thừa nhận huyết thống, đương nhiên nhận được sự chú ý của mọi người.
Đây chính là một con ngỗng đẻ trứng vàng, ôm vào lòng có thể sinh ra vàng bạc, khối tài sản khổng lồ của nhà họ Vân đều do cô thừa kế.
Trong ảnh chụp, bà Vân tươi cười hiền hậu, rõ ràng là ảnh chụp gần đây.
Trước linh cữu, một bóng dáng mảnh mai mặc chiếc váy dài màu đen, chiếc mũ dạ đen và chiếc khẩu trang kỳ lạ che khuất hơn nửa khuôn mặt, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết, tràn đầy vẻ đẹp mong manh.
Có người không kìm được lộ ra vẻ tham lam, nếu có được cả mỹ nhân và tài sản thì còn gì bằng.
Mọi người hoặc thật lòng hoặc giả vờ lau nước mắt rồi tiến lên: “Vân tiểu thư, xin cô nén bi thương, người c.h.ế.t không thể sống lại, khóc lóc nhiều chỉ hại sức khỏe thôi.”
“Đúng vậy, người đã khuất chắc chắn cũng mong những người ở lại như chúng ta có thể bắt đầu lại cuộc sống.”
“Vân tiểu thư đừng buồn, mẹ tôi và bà Vân là bạn tốt, vì lý do sức khỏe nên không thể đến viếng, nếu cô không ngại, sau này Vân tiểu thư có thể đến nhà tôi chơi.”
“Bà Vân và tôi có mối giao tình rất tốt, Vân tiểu thư gặp chuyện gì cứ đến tìm tôi…”
Vân Xu bị đám người vây quanh, gần như không thở nổi, sự tham lam ập đến dữ dội như muốn nuốt chửng cô, khiến người vốn đã tiều tụy càng thêm suy sụp.
Cuối cùng vẫn là quản gia đến, với nụ cười vừa phải, không chút nể nang mà tách đám người ra.
Hứa Thành Chu, luật sư, cũng xuất hiện tại tang lễ. Anh ta chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Xu: “Tiểu thư, chắc bây giờ cô đã hiểu vì sao bà Vân lại đưa ra quyết định như vậy.”
Vân Xu im lặng gật đầu.
Khuôn mặt tuấn tú của luật sư khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng qua: “Đợi đến khi tang lễ kết thúc trong vài ngày tới, chúng ta sẽ giải quyết cụ thể những việc còn lại.” Anh trịnh trọng nói: "Yên tâm, tôi sẽ theo lời bà Vân dặn mà chăm sóc tốt cho cô.”
Vân Xu mơ màng, nghe mọi lời nói đều lướt qua trong đầu, cô lơ đãng gật đầu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Sau khi viếng xong, mọi người biết ý tản ra, một số kẻ mặt dày vẫn muốn ở lại cũng bị quản gia dùng cả mềm lẫn cứng đuổi đi.