Quán cà phê rất yên tĩnh, hương cà phê nhàn nhạt trong không khí, lan tỏa từ từ, khiến người ta không tự chủ được mà thả lỏng tinh thần. Vân Xu dần dần thư giãn, dù vấn đề không giải quyết được thì chuyến đi này cũng đáng.
Ly cà phê sữa được mang lên bàn, màu vàng nhạt của lớp kem trên nền chiếc đĩa sứ trắng tinh trông rất hấp dẫn.
Sau khi mang cà phê ra, Liên Văn vừa chuẩn bị xoay người rời đi thì bị gọi lại. Vị khách trang điểm kín mít khẽ nói: “Xin hỏi ở đây có thể giúp khách giải quyết vấn đề không ạ?”
Liên Văn dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại.
Vân Xu cho rằng mình nói quá mơ hồ, bổ sung: “Nghe nói ông chủ quán cà phê rất lợi hại.”
Cô nhận được không nhiều thông tin từ bà Vân.
Liên Văn như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi cười nói: “Đương nhiên có thể, xin mời đi theo tôi, ông chủ đang ở phòng nghỉ, bây giờ qua đó vừa lúc.” Cô nói với người đang gục mặt trên bàn bên kia: “Hứa Vận Minh, tôi đi ra phía sau một chút, cậu để ý phía trước nhé.”
Hứa Vận Minh không ngẩng đầu lên mà vẫy vẫy tay: “Biết rồi, đi đi.”
Vân Xu đứng dậy, đi theo Liên Văn.
Phía sau quán cà phê có một hành lang, bên phải là đại sảnh, bên trái là vài căn phòng.
“Phòng của ông chủ là căn cuối cùng ở bên trong.”
Liên Văn gõ cửa phòng, đợi bên trong vọng ra tiếng “Vào đi” lười biếng rồi đẩy cửa ra.
Một căn phòng lộn xộn nhưng ngăn nắp, sách vở đủ loại rơi rụng khắp nơi, tấm rèm màu xám che bớt ánh nắng bên ngoài, trên bàn bày đủ loại dụng cụ kỳ lạ, góc tường còn vứt mấy sợi dây thừng thô. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.
Người dựa vào sofa hơi rũ đầu, mái tóc đen rối bù che khuất mặt mày, chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh lam ngọc tùy tiện xắn lên nửa cánh tay, cánh tay thon dài buông thõng trên sofa, cả người như chìm trong bóng tối, tỏa ra một vẻ lười biếng, không chút để ý.
Nói thẳng ra là không có chút nhiệt tình nào.
Vân Xu im lặng. Thật lòng mà nói, giờ khắc này cô thật sự nghi ngờ sâu sắc sự phán đoán của bà Vân.
Người này trông chẳng đáng tin chút nào, gần như là hai hình ảnh khác nhau so với nhân vật lợi hại mà cô suy đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-913-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-10.html.]
Liên Văn cố ý ho khan một tiếng: “Ông chủ, có khách ạ.” Rồi cô nói với Vân Xu: “Cô ngồi đối diện trên sofa đi, nói rõ mọi chuyện, anh ấy sẽ quyết định có nhận vụ này hay không.”
Vân Xu nghe lời ngồi xuống.
Bùi Dã Mục tùy ý liếc nhìn qua, sau đó lộ ra vẻ hứng thú, hơi ngồi thẳng người: “Nói đi, có chuyện gì?”
Thôi thì cứ thử xem sao.
Vân Xu kể lại chuyện những bông hoa: "Tôi muốn nhờ anh giúp tôi tìm ra người này. Cứ thế này mãi, tôi không thể nào sống yên ổn được.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Bùi Dã Mục khẽ “ừ” một tiếng, vẫn giữ vẻ lười biếng: “Mới chuyển đến Vụ Thành không lâu, người thân vừa qua đời, đổi chỗ ở, gần như không có bất kỳ mối quan hệ xã hội nào, người kia nắm rõ lịch trình của cô, camera giám sát bị phá hỏng…”
“Cô có để ý đến hàng xóm không? Có ai kỳ lạ không?”
Vân Xu trả lời: “Tôi đã quan sát rồi, mọi người đều rất bình thường.”
Đôi mắt đen của Bùi Dã Mục đảo quanh người cô, dừng lại ở cổ. Trong ánh sáng mờ tối, có thể thấy rõ làn da trắng nõn ở đó, trắng sáng không tì vết, trắng tự nhiên, vô cùng gợi cảm.
“Còn thông tin nào khác sơ hở không?”
Vân Xu cố gắng nhớ lại, những gì có thể nói cô đều đã nói: “Tạm thời không nghĩ ra.”
Bùi Dã Mục khẽ nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì, không khí trở nên yên tĩnh.
Những ngón tay xanh xao nắm chặt, Vân Xu lo lắng nói: “Có phải tôi cung cấp quá ít thông tin không? Nhưng tôi chỉ biết những điều này.” Rồi cô lặng lẽ thở dài: “Nếu không được thì thôi vậy.”
Liên Văn đều là con gái, hiểu rõ nhất nỗi sợ hãi khi gặp phải chuyện này: “Sao lại thế được? Cô về nhà rồi làm sao?”
Vân Xu nói: “Không sao đâu, bạn tôi là một luật sư rất giỏi, tôi định chuyển đến gần chỗ anh ấy.”
Bùi Dã Mục đột nhiên lên tiếng: “Cô có thể kể về người bạn đó của cô không?”
Vân Xu tuy không hiểu nhưng vẫn nói sự thật, không có gì phải giấu giếm, ngoại trừ những chuyện liên quan đến Vân gia
“Hóa ra là như thế này.”
Người đối diện ngẩng đầu lên, Vân Xu lúc này mới phát hiện anh có một đôi mắt đen sâu thẳm, ánh mắt lóe lên một tia ngang tàng quyến rũ.