“Gọi cái người kia đến đây.” Bùi Dã Mục nói như thể tùy tiện: "Đợi hắn đến đây, biết đâu mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Vân Xu chần chừ hai giây, vẫn gửi tin nhắn hỏi Hứa Thành Chu có rảnh không. Xác định Hứa Thành Chu rảnh, cô lại gửi địa chỉ quán cà phê cho anh, nhờ anh đến đây một lát.
“Anh ấy nói sẽ đến rất nhanh.”
Vẻ mặt Bùi Dã Mục không rõ ràng: “Thật nhanh sao?”
Đúng như lời Hứa Thành Chu, anh đến rất nhanh, chưa đến hai mươi phút.
“Tôi vừa kết thúc cuộc hẹn với khách hàng ở phía tây thành phố, vừa xong việc thì nhận được tin nhắn của cô.” Hứa Thành Chu giải thích xong rồi nhìn về phía hai người bên cạnh: “Hai vị này là?”
Vân Xu khựng lại, không biết nên giới thiệu thế nào, cô cũng là lần đầu tiên gặp họ.
May mắn là hai người tự giới thiệu.
“Tôi là Liên Văn, lần đầu gặp mặt, Hứa tiên sinh.”
“Bùi Dã Mục.”
Vân Xu giải thích: “Tôi đến tìm Bùi tiên sinh để giải quyết chuyện kia, có lẽ sẽ cần anh giúp đỡ.”
Ánh mắt Hứa Thành Chu khẽ d.a.o động, sau đó anh nở một nụ cười vừa phải: “Vậy làm phiền Bùi tiên sinh rồi.”
Bùi Dã Mục dường như không có chuyện gì mà thả một quả bom: “Cũng không hẳn là phiền phức, dù sao người cũng đã tự đưa đến cửa, chuyện đã giải quyết hơn một nửa rồi.”
Không khí trong phòng nghỉ ngưng trệ như mặt nước lặng.
Vân Xu vẫn chưa hoàn hồn, ý của Bùi Dã Mục là gì? Có phải là ý mà cô đang nghĩ không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-914-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-11.html.]
Sắc mặt Hứa Thành Chu không thay đổi: “Bùi tiên sinh thật thú vị, nhưng trò đùa này không thể tùy tiện nói ra, nhỡ phạm pháp thì không hay.”
Bùi Dã Mục đánh giá anh, rồi ngả người ra sau, cười nhạt: “Không hổ là luật sư giỏi, tâm lý vững vàng thật đáng khâm phục.”
“Bùi tiên sinh hình như không nghe lọt tai những gì tôi nói.” Sắc mặt Hứa Thành Chu dần lạnh đi.
Bùi Dã Mục giả vờ như vừa tỉnh ngộ, tiếp tục nói: “Vị luật sư đây chắc hẳn chưa ngửi thấy mùi hương trên người mình nhỉ? Mùi hoa lan tử la, ngoài phố Roland ra thì chỉ có quảng trường trung tâm cách đây một giờ đi đường mới có. Có thể bị nhiễm đến mức này, chắc chắn anh đã đứng ở ngoài quán cà phê một lúc.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Là đang suy nghĩ xem Vân tiểu thư có chuyện gì ở quán cà phê, đang nghĩ xem đợi cô ấy ra rồi thì làm sao để hỏi chuyện một cách tự nhiên.”
Nghe Bùi Dã Mục nhắc nhở, Vân Xu quả thật ngửi thấy mùi hương đó. Nếu đúng như lời Hứa Thành Chu, anh chạy đến không ngừng nghỉ thì không thể có chuyện này.
Vân Xu ngạc nhiên nghiêng đầu, vẫn không thể tin được: “Nhưng anh ấy là luật sư, mỗi ngày đều rất bận, không thể nào có thời gian rảnh được.”
Bùi Dã Mục nói: “Cô nói cứ như thể một con chim nên bay suốt 24 tiếng đồng hồ, không bao giờ dừng lại vậy.”
Mặt Vân Xu hơi ửng đỏ, có chút xấu hổ.
Thật vậy, những gì cô biết về Hứa Thành Chu đều xuất phát từ những lời anh kể. Anh ta nói mình rất bận, mỗi ngày phải giải quyết rất nhiều công việc, cô liền tin.
Thời gian biểu cụ thể của anh, Vân Xu hoàn toàn không biết.
Hứa Thành Chu mặt không biểu cảm: “Bùi tiên sinh, anh phải biết rằng lý do này có vẻ hơi gượng ép. Chỉ dựa vào mùi hương để phân biệt thì quá mức đùa cợt, anh định coi chúng tôi là kẻ ngốc để trêu đùa sao?”
“Luật sư giỏi, anh phải biết rằng trên đời này, không chỉ có miệng con người mới nói được.” Bùi Dã Mục lười biếng nói: "Đường từ phía tây thành phố đến phố Roland đang sửa, ô tô không đi được. Muốn nói đi bộ đến cũng được, hôm qua trời mưa, chắc chắn phải đi qua một đoạn đường lầy lội, nhưng tôi thấy giày của anh rất sạch sẽ.”
Người này không chút nể nang châm biếm: “Nếu anh đi bộ đến thì tôi chỉ có thể cảm thán, anh còn nhớ đổi một đôi giày khác, thật là người sạch sẽ. Hoặc là luật sư của chúng ta biết phép thuật, ồ wow, vậy thì thật là quá lợi hại.”
Yên tĩnh, yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh.
Không đợi câu trả lời, Bùi Dã Mục cũng không cần câu trả lời, ánh mắt anh lại rơi vào chiếc túi của Hứa Thành Chu: “Hoặc có lẽ, anh có thể lấy đồ trong túi ra được không?”
Hứa Thành Chu không động đậy, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo.