Nhưng Bùi Dã Mục đã nói vậy, Liên Văn không thể cãi lại, đành phải nhận thù lao. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Vân Xu, cô sững lại, bỗng nhiên cảm thấy mình quá tự tin.
Từ chối nhận tiền chỉ khiến Vân Xu không thoải mái mà thôi. Cô ấy không phải là người có tính cách như vậy.
Lúc này Liên Văn mới nhận ra, có lẽ ông chủ đã sớm nhìn ra điều này.
Vân Xu chào tạm biệt hai người, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Vân tiểu thư, cô chắc đã lâu không giao tiếp với người khác rồi. Cứ như vậy liệu có ổn không?" Giọng nói lười biếng vang lên phía sau: "Con người dù sao cũng là động vật sống theo bầy đàn. Lâu dài tách rời xã hội rất dễ sinh ra đủ loại vấn đề, cả về thể chất lẫn tinh thần."
Vân Xu dừng lại, chậm rãi xoay người.
Người đàn ông nghiêng người trên ghế sofa, ngón tay trắng lạnh không biết từ lúc nào đã kẹp một điếu thuốc. Thân thuốc trắng, đầu lọc màu vàng đậm, kết hợp với chiếc áo sơ mi xanh ngọc bích càng thêm phần tối tăm.
"Người thân của cô thật sự muốn thấy cô như vậy sao? Nghe nói Vân tổng rất yêu thương cô. Thấy cô như thế này, chắc bà ấy sẽ đau lòng lắm."
Câu nói này khiến Vân Xu hơi khựng lại. Cô sao không biết trạng thái của mình có vấn đề? Nhưng muốn tự mình cố gắng, thoát ra khỏi vòng vây do chính mình tạo ra, không phải là một việc dễ dàng.
"..."
Bùi Dã Mục nhìn ra ý nghĩ của cô, lười biếng nói: "Bây giờ nhận ra vấn đề của mình vẫn chưa muộn. Thử bước ra một bước xem sao?"
"Nói không chừng sau khi bước ra, cô sẽ thấy mọi thứ phía sau cũng chỉ là như vậy thôi."
Vân Xu im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy tôi nên làm thế nào?"
Đầu ngón tay cầm điếu thuốc ngừng chuyển động, sợi thuốc màu đậm rối tung.
Bùi Dã Mục nhìn cô: "Cô có thể ra ngoài nhiều hơn một chút, hoặc là ra ngoài tìm một công việc."
Vân Xu đã nghĩ đến điều đó, nhưng đây là Vụ Thành, cô luôn có chút do dự, không dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Nhưng Bùi Dã Mục nói không sai. Bà ngoại và bà Vân nhìn thấy cô như vậy, chắc chắn cũng sẽ buồn. Có lẽ cô nên thử thay đổi cách sống của mình.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Trước mắt có thể lựa chọn——.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-921-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-18.html.]
Ánh mắt Vân Xu dần dừng lại trên người hai người, cô khẽ hỏi: "Xin hỏi chỗ các anh chị có cần người không ạ?"
Bùi Dã Mục và Liên Văn đã giúp cô. Phản ứng đầu tiên của cô là nơi này an toàn. Nếu có thể ở lại đây, chắc là không có vấn đề gì.
Bùi Dã Mục khẽ cười lười biếng: "Vừa hay đang thiếu một người ghi chép. Thế nào, cô có muốn làm không?"
Vân Xu do dự một chút rồi gật đầu: "Vậy làm phiền anh."
Liên Văn đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm. Ông chủ giỏi thật, trực tiếp kéo người đến quán cà phê làm việc. Như vậy chẳng phải là mỗi ngày đều có thể ở bên Vân Xu sao? Nghĩ đến thôi đã thấy vui sướng muốn chết.
Là cô ấy nhìn nhận quá hẹp hòi, trước đây không thấy được sự dụng tâm của ông chủ.
Bùi Dã Mục dù sao cũng là Bùi Dã Mục, ra tay không hề do dự.
Thế là Vân Xu lại ngồi xuống, mọi người cùng nhau trao đổi về công việc.
Trước khi đi, Vân Xu không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"
Dễ như trở bàn tay là có thể đoán ra thân phận của cô, ngồi ở đây là có thể đoán được nguyên nhân sự việc.
"Tôi là ai ư?" Bùi Dã Mục nói: "Tôi là chủ của quán cà phê này, chẳng qua... thỉnh thoảng cũng kiêm thêm chút việc thám tử."
Thám tử?
Vân Xu lặp lại từ ngữ có vẻ mới lạ này. Thì ra là thế, trách sao anh có khả năng quan sát đáng sợ như vậy. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thu thập được rất nhiều thông tin.
Thật là lợi hại, đây là lần đầu tiên cô gặp được người như vậy.
Có lẽ làm việc ở đây là một quyết định không tồi.
Chuông gió ở cửa quán cà phê khẽ rung, va chạm vào nhau tạo ra tiếng chuông thanh thúy.
Liên Văn nhìn theo Vân Xu rời đi, sau đó quay lại quán cà phê dọn dẹp bàn. Bên cạnh, Hứa Vận Minh tinh thần hoảng hốt, suýt đ.â.m vào tường, miệng lẩm bẩm.
"Mình thấy nữ thần rồi." "Mình đang mơ." "Chắc chắn là mơ rồi." "Không đúng, bây giờ là ban ngày mà."
Liên Văn đi ngang qua khẽ đá anh: "Đừng có lãng phí thời gian nữa, mau đến dọn dẹp đồ đạc đi."
Hứa Vận Minh giữ chặt cô, kích động nói: "Chị Văn! Lúc nãy chị nói thật sao? Đại mỹ nhân muốn trở thành đồng nghiệp của em?!"