Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 925: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (22)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 03:26:23
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu trời Vụ Thành lúc nào cũng xám xịt, ngay cả ánh hoàng hôn cũng như bị che phủ bởi một lớp màng, màu vàng cam rực rỡ cũng bị nhuốm vẻ u ám.

Trên chiếc ghế dài trong khu dân cư có hai người đang ngồi. Thỉnh thoảng có vài cư dân đi ngang qua liếc nhìn rồi lại thôi, tiếp tục bước về nhà.

Vân Xu vừa lúc có một chai nước khoáng chưa mở, cô đưa cho người bên cạnh: "Nghỉ ngơi một chút, uống nước đi."

Chàng thanh niên có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhận lấy chai nước: "Cảm ơn."

Khi anh cười, ngũ quan càng thêm hiền hòa, như một hot boy bước ra từ phim truyền hình, tuấn tú, đẹp trai, khiến trái tim bao cô gái xao xuyến.

Trông anh tuổi cũng không lớn.

Vân Xu nhìn bộ đồ thú bông trên người anh, hỏi: "Anh đến đây làm thêm sao?"

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Có rất nhiều người mặc đồ thú bông để phát tờ rơi hoặc làm quảng cáo, nghe nói hiệu quả cao hơn, dễ hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Chàng thanh niên nói: "Không phải làm thêm, đây chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi."

Vân Xu có chút ngạc nhiên. Hôm nay nhiệt độ không thấp, mặc bộ đồ thú bông kín mít chắc chắn rất nóng, đặc biệt là phần đầu thú bông thường có khung thép bên trong, vừa nặng vừa bí. Dù thú bông rất đáng yêu, thực tế người bên trong lại vô cùng vất vả.

Chẳng lẽ anh muốn trải nghiệm cảm giác hóa thân thành những hình tượng thú bông khác nhau? Cô chỉ có thể đoán như vậy.

Như đọc được suy nghĩ của Vân Xu, chàng thanh niên cười lắc đầu: "Không phải như cô nghĩ đâu, chỉ là khi mặc bộ đồ thú bông này, tôi có thể quan sát được nhiều hiện tượng thú vị hơn."

"Hiện tượng thú vị?"

Chàng thanh niên đặt chiếc mũ thú bông sang bên kia ghế dài, nụ cười trên mặt không đổi: "Giống như chuyện vừa xảy ra ấy, rất có ý đúng không?"

"Hai quả bóng bay đều là của tôi, tôi đưa một quả cho em trai, anh trai liền muốn lấy quả còn lại trong tay tôi. Không lấy được thì bắt đầu cãi nhau với em, cuối cùng hai đứa đánh nhau."

"Người mẹ đến khuyên can, chỉ trích đều là tại tôi, nói vì tôi mà hai đứa trẻ mới làm ra chuyện này, nói tôi cố tình gây sự."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-925-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-22.html.]

Chàng thanh niên nhìn về phía cô: "Cô cũng nghĩ như vậy sao?"

Vân Xu lắc đầu: "Đây là đồ của anh, quyền quyết định nằm trong tay anh. Hơn nữa, hai đứa trẻ đánh nhau, xét cho cùng là do người nhà ngày thường không dạy dỗ tốt, sao có thể trách anh được."

Hai anh em cùng chơi một quả bóng bay là được rồi.

Chàng thanh niên xòe tay: "Cô xem, một đạo lý rất đơn giản, nhưng vừa rồi bị người mẹ kia làm ầm lên, rất nhiều người đều nói là tôi sai, có phải rất thú vị không?"

Là người tặng quà, anh ngược lại trở thành người sai lớn nhất.

Vân Xu muốn nói, đây không phải thú vị, đây thuần túy là chịu ấm ức, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Người bình thường gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ tức giận, nhưng chàng thanh niên lại như không hề bị ảnh hưởng, khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong.

Thật kỳ lạ, có một cảm giác bất an mơ hồ.

Nhưng chàng thanh niên cho người ta cảm giác rất bình thường, nụ cười tươi như ánh mặt trời, giọng điệu dịu dàng, cũng chưa làm ra bất cứ điều gì thất lễ quá đáng.

Có lẽ tính anh quá tốt, cô không chắc chắn nghĩ.

"Lần sau gặp phải chuyện này, anh có thể phản bác lại. Luôn có người có thể nhìn rõ bản chất và đứng về phía anh." Vân Xu góp ý.

Chàng thanh niên nhìn chằm chằm cô một lúc, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một chút: "Được, nếu còn có lần sau."

Mặt trời đã xế chiều, sắc trời dần tối.

Vân Xu chào tạm biệt chàng thanh niên: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về nhà. Anh cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi."

"Cô gái tốt bụng, cảm ơn cô đã bầu bạn với tôi một lúc."

Chàng thanh niên lại lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó đứng lên. Vân Xu lúc này mới phát hiện anh rất cao, cao hơn cô cả một cái đầu.

"Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu bản thân." Ánh hoàng hôn mờ ảo dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của anh, ngay cả ánh mắt cũng như nhuốm màu đỏ sẫm: "Tôi là Thành Trạch, mong chúng ta... lần sau gặp lại."

Bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi rời đi. Thành Trạch cúi đầu nhìn chiếc mũ thú bông trên ghế dài, con gấu đen màu nâu bị che khuất một nửa trong bóng tối, ngay cả nụ cười cũng trở nên kỳ lạ.

 

Loading...