Dưới ánh đèn yếu ớt, viên đá quý dường như ẩn chứa ngọn lửa đang cháy, rực rỡ chói mắt.
Không hề nghi ngờ, đây chính là viên đá quý Juliet mà vô số nhà sưu tập săn lùng.
Vân Xu cẩn thận cầm nó lên, làn da trắng như tuyết ở cổ tay cô hòa quyện với màu đỏ tươi của viên đá, chiếu sáng lẫn nhau, đẹp đến kinh người.
Đây là viên đá quý gia truyền của Vân gia, đối với Vân gia, đối với bà ngoại và bà Vân đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Vân Xu nhìn một hồi rồi đặt viên đá quý trở lại hộp, lại cất vào két sắt, khóa lại một lần nữa.
Ít nhất về mặt bên ngoài, viên đá quý Juliet cần phải ở trong trạng thái mất tích.
……
Ngày hôm sau.
Vân Xu bước vào quán cà phê, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Ánh mắt cô chậm rãi rơi xuống chỗ Bùi Dã Mục. Anh đang lười biếng ngồi trên ghế sofa, mắt đen khép hờ, một tay tùy ý đặt trên ghế, tay kia dường như đang trêu đùa thứ gì đó, mang theo vẻ lười biếng không chút để ý.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Sau một tiếng kêu nhỏ, Vân Xu nhìn về phía tay trái của anh. Vừa nhìn thấy, ánh mắt cô hoàn toàn không thể rời đi được nữa.
Đó là một chú mèo Ragdoll vô cùng đáng yêu, bộ lông trắng như tuyết, trên đỉnh đầu là màu xám nhạt dần, chóp mũi hồng hào, dưới đôi tai nhỏ nhắn là hai viên ngọc bích xinh đẹp.
Chú mèo Ragdoll lúc này đang khó khăn bò về phía xa, rất nhanh đã bị một bàn tay to tùy ý tóm trở lại, phát ra tiếng kêu "meow meow" đầy ấm ức.
Hứa Vận Minh kinh ngạc nói: "Ông chủ, anh nuôi mèo à?"
Bùi Dã Mục liếc nhìn anh: "Không phải tôi nuôi, là quà mừng nhân viên mới."
Hứa Vận Minh: "?"
Anh làm việc ở đây hai năm rồi, sao không biết nhân viên mới còn có quà mừng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-929-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-26.html.]
Hứa Vận Minh nghĩ mãi cũng chỉ nhớ lúc trước mình đến phỏng vấn với tâm trạng thử xem sao, kết quả ông chủ liếc anh một cái rồi bảo anh trực tiếp ra sảnh làm việc, ngoài ra thì không có gì cả.
Liên Văn thì vô cùng bình tĩnh, đây rõ ràng là món quà đặc biệt mà ai đó đã chuẩn bị.
Bùi Dã Mục nhìn về phía Vân Xu: "Qua đây, nhìn nó trước đi, tối mang nó về."
Vân Xu không nhịn được bước tới. Mèo Ragdoll ngửi thấy mùi của cô, nghiêng đầu nhỏ nhìn một cái, tiếng kêu "meow" ấm ức biến mất, lập tức tung tăng chạy tới.
Chạy đến gần, mèo Ragdoll dừng bước, rụt rè ngồi xổm tại chỗ, ra vẻ một cô mèo thục nữ, chỉ là thỉnh thoảng lại ngẩng chiếc đầu xám trắng nhỏ xíu lên trộm nhìn cô, chiếc đuôi xù xì vẫy điên cuồng.
Vân Xu đưa tay ra, mèo Ragdoll lập tức giơ chân chạy như bay, lao vào lòng cô, cái đầu nhỏ dụi tới dụi lui, tiếng kêu "meow" một tiếng lại rộn rã hơn.
Hứa Vận Minh nhìn đến vẻ mặt ngơ ngác: "Con mèo này thành tinh rồi."
Mèo Ragdoll dường như hiểu được lời anh nói, trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay đầu rúc sâu vào vòng tay ấm áp.
Một thân thể ấm áp, nhỏ nhắn cứ thế ngoan ngoãn nằm trong lòng cô. Vân Xu khẽ vuốt lưng nó. Vì trước đây thường xuyên chuyển nhà nên cô chưa từng nuôi thú cưng, sau này bà ngoại yếu nên cô cũng không còn tâm trí nữa.
Thực ra cô rất muốn nuôi một con vật cưng, nhưng...
"Tôi thật sự có thể sao?" Vân Xu cảm thấy cuộc sống của mình vốn đã rối tung, liệu cô có thể gánh nổi trọng lượng của một sinh mệnh hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào cô không?
Bùi Dã Mục vẫn giữ vẻ lười biếng: "Thay vì lo lắng cho bản thân, chi bằng xem xem nhóc con này có chịu rời xa cô không."
Vân Xu thử đặt mèo Ragdoll xuống ghế sofa một lần nữa, kết quả vừa có động tác, nó liền ngước cái đầu nhỏ lên, nhìn cô với vẻ mặt đáng thương vô cùng, đôi mắt ngọc bích phủ một lớp hơi nước, khiến người ta nhìn thấy mà mềm lòng.
Cô chỉ còn cách ôm chú mèo vào lòng một lần nữa.
Bùi Dã Mục nhìn một người một mèo trước mặt: "Xem ra nó đã quấn lấy cô rồi. Chiều nhớ mang nó về."
Vân Xu mím môi, cuối cùng vẫn không thắng nổi ý muốn thực sự của mình, quyết định nhận nuôi mèo Ragdoll.
Cô gãi cằm nó, nhẹ nhàng nói: "Vậy gọi em là Noãn Noãn nhé."
Noãn Noãn vui vẻ kêu "meow" một tiếng, dụi tới dụi lui trong lòng chủ nhân mới, như một cục bông mềm mại.
Vẻ u buồn nhàn nhạt bao phủ trên khuôn mặt Vân Xu tan đi một chút, thần sắc cô từng chút một trở nên dịu dàng hơn. Cô nhìn Bùi Dã Mục với ánh mắt long lanh, trong đôi mắt đẹp dường như có những vì sao lấp lánh.