"Cảm ơn."
Bùi Dã Mục khẽ "ừ" một tiếng, giọng trầm thấp, ánh mắt hơi tối lại.
Noãn Noãn rất nhanh đã trở thành thú cưng yêu thích của Vân Xu, đi đâu cô cũng mang theo, ngay cả khi cả nhóm đi du lịch cũng muốn mang theo.
"Từ từ." Liên Văn bực bội: "Khi nào chúng ta có chuyến du lịch nhóm vậy?"
Chẳng phải họ là một quán cà phê "cá muối" sao?
Bùi Dã Mục mặt không đổi sắc: "Vừa mới có." Anh thong thả nói: "Là ông chủ, tôi có nghĩa vụ quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của các cô cậu. Cùng nhau đi du lịch có thể gắn kết tình cảm, giảm bớt áp lực."
Liên Văn cạn lời, bóng ma lớn nhất của cô chính là anh đấy được không? Mỗi lần chạm phải ánh mắt anh, cô đều cảm thấy mình như một kẻ thiểu năng trí tuệ.
Bùi Dã Mục khẽ gõ mặt bàn, lười biếng hỏi: "Vậy quyết định của các cô cậu là?"
"Đi!"
Ông chủ bỏ tiền, không đi mới là đồ ngốc.
……
Sáng thứ sáu.
Bốn người và một chú mèo tập trung ở quán cà phê, đi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở ngoại ô.
Bùi Dã Mục chọn đương nhiên là một nơi tốt. Khu nghỉ dưỡng chiếm diện tích rất rộng, bên trong được trang trí theo kiểu cổ, những hồ nước nóng được xây bằng đá, hơi nước bốc lên nghi ngút, xung quanh trồng rất nhiều cây cối, những hành lang dài nối liền các khu vực, đường nhỏ lát đá cuội.
Một khung cảnh nghỉ dưỡng thanh nhàn, thời điểm này đến vừa đúng lúc nên không có nhiều người.
Bốn người mỗi người một phòng, sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, Vân Xu ôm Noãn Noãn đi về phía cửa phòng mình. Nơi này có thể mang theo thú cưng, chỉ cần trông giữ cẩn thận là được.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vừa quẹt thẻ mở cửa phòng, cánh cửa phía sau cũng vừa lúc mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-930-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-27.html.]
Vân Xu theo bản năng xoay người nhìn.
Người bước ra có dung mạo tuấn mỹ, mái tóc đen được chải ngược ra sau, mặc một bộ vest xám, túi áo n.g.ự.c cài chiếc khăn lụa trắng, ăn mặc không chút cẩu thả, khóe miệng nở một nụ cười tao nhã và lịch thiệp. Nếu cầm thêm một chiếc gậy chống nữa thì đích thị là một quý ông bước ra từ thế kỷ mười tám.
Ôn Minh Hàm nhận thấy ánh mắt từ phía đối diện, đó là một người con gái đang ôm một chú mèo Ragdoll, tay còn kéo theo vali hành lý, có vẻ như đang chuẩn bị nhận phòng.
Chú mèo Ragdoll có vẻ hơi lỏng lẻo, thân hình mềm mại tựa vào cánh tay cô gái, thỉnh thoảng lại cựa quậy một chút, khiến người ta không khỏi lo lắng liệu cánh tay mảnh khảnh kia có chịu nổi sức nặng của nó không.
Ôn Minh Hàm tao nhã cong môi cười, hơi cúi người, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ lịch thiệp và phong thái tuyệt vời: "Tiểu thư, xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?"
Vân Xu lịch sự từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn anh, một mình tôi làm được rồi."
Nhưng vừa dứt lời, mèo Ragdoll từ trong lòng cô ngẩng đầu lên, lưng mềm mại cong lên, tỏ vẻ tấn công với người đàn ông, tiếng kêu "meow" cũng trở nên sắc nhọn.
Vân Xu vội vàng buông vali xuống, nhẹ nhàng vuốt lưng mèo, đồng thời xin lỗi người bên cạnh: "Xin lỗi, có lẽ nó hơi căng thẳng vì đến một nơi lạ lẫm."
Ôn Minh Hàm cười ấm áp: "Không sao đâu, động vật thường khá nhạy cảm với môi trường sống." Anh nhìn chú mèo Ragdoll: "Tiểu thư hẳn là rất yêu quý nó, cô chăm sóc nó rất tốt, thật đáng yêu."
Vân Xu coi Noãn Noãn như người nhà, lúc này nghe thấy có người khen nó, ánh mắt cô hơi sáng lên.
Đó là một vẻ đẹp vô cùng thuần khiết, giống như bầu trời trong xanh, đẹp đến không tì vết.
Ôn Minh Hàm khựng lại một chút, ánh mắt dừng trên nửa khuôn mặt dưới chiếc khẩu trang của cô.
Vân Xu vui vẻ nói: "Cảm ơn anh đã khen."
Ôn Minh Hàm khẽ mỉm cười: "Có thể khiến tiểu thư vui vẻ là vinh hạnh của tôi."
Hai người nói chuyện, vô tình có chút gần nhau, Noãn Noãn vừa yên tĩnh lại, liền lập tức nhảy ra khỏi vòng tay chủ nhân.
Vân Xu kêu lên một tiếng: "Noãn Noãn!"
Mèo Ragdoll nhẹ nhàng đáp xuống đất, cái đuôi khẽ vẫy, không quay đầu lại mà chạy về phía cửa phòng nghỉ.
Vân Xu nhìn chú mèo Ragdoll chạy trốn nhanh như bay, trong lòng cảm thấy Noãn Noãn dường như đang sợ hãi, có lẽ vẫn chưa quen với nơi này. May mắn là nó không chạy đi nơi khác, nếu không việc đầu tiên Vân Xu phải làm chính là tìm mèo.