"Sao còn chưa vào?" Một giọng nói lười biếng vang lên từ cuối hành lang.
Bùi Dã Mục khoanh tay trước ngực, một chân chống vào tường. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu xám tối, cổ tay áo sơ mi được xắn lên tùy ý, cùng với vẻ mặt lười biếng, trông như một con sư tử thong thả bước đi trên thảo nguyên.
"Lúc vào vừa đúng lúc gặp khách ở đối diện, nên nói chuyện vài câu." Vân Xu trả lời.
Khu nghỉ dưỡng rất chu đáo khi chuẩn bị phòng đặc biệt cho khách mang theo thú cưng. Ví dụ, phòng cô sắp ở có cả nhà cây cho mèo và ổ mèo, thậm chí còn chuẩn bị sẵn thức ăn cho mèo.
Cũng chính vì vậy mà cô và Bùi Dã Mục không ở cùng tầng.
Bùi Dã Mục tùy ý nhìn người bên cạnh cô. Trong vòng vài giây ngắn ngủi, anh đã đánh giá đối phương từ đầu đến chân, sau đó vẻ lười biếng trên mặt khẽ nhíu lại, nhíu mày một cách khó nhận ra.
Người này... không ổn.
Vẻ ngoài của một người ít nhiều cũng sẽ tiết lộ một vài thông tin, nhưng người này không có chút sơ hở nào, ngay cả độ cong của nụ cười cũng như đã được cân nhắc kỹ lưỡng.
Ôn Minh Hàm vẫn giữ nụ cười lịch sự dù cảm thấy sự đánh giá kia có phần vô lý.
"Mau về phòng để đồ đi, Liên Văn và Hứa Vận Minh đang đợi chúng ta đấy." Bùi Dã Mục thu hồi ánh mắt, nói với Vân Xu.
"Vâng, tôi xong ngay đây."
Vân Xu gật đầu với Ôn Minh Hàm: "Vậy tôi vào trước nhé."
Ôn Minh Hàm gật đầu, lịch sự nói: "Chúc cô có một chuyến đi vui vẻ."
Cửa phòng đóng lại, hành lang chỉ còn lại hai người, không khí trở nên vi diệu, một áp lực khó tả xuất hiện trong không khí, từng chút một vặn xoắn.
Vài phút ngắn ngủi trôi qua – đánh giá, thử thách, phân tích, đấu trí.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cuối cùng chỉ còn lại sự bài xích nhàn nhạt.
Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt không thay đổi, cuối cùng lướt qua nhau.
Thật là một tên phiền phức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-931-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-28.html.]
……
Vân Xu đẩy vali đến mép giường, nhìn quanh căn phòng.
Phòng ở khu nghỉ dưỡng sạch sẽ và gọn gàng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng mọi ngóc ngách. Chiếc đèn bàn kiểu cổ đặt lặng lẽ ở góc phòng, cửa sổ sát đất đóng kín, tấm rèm lụa mỏng màu trắng khẽ khép lại. Bên ngoài cửa sổ sát đất còn có một khu vườn nhỏ xinh xắn.
Chăn đệm trên giường được xếp ngay ngắn, mọi vật dụng trong phòng đều đầy đủ.
Vân Xu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi: "Noãn Noãn, Noãn Noãn, mau ra đây đi."
Một cái đầu nhỏ màu xám trắng thò ra từ sau cánh tủ. Sau khi xác định chỉ có một mình cô, nó vui vẻ chạy tới, thân hình mũm mĩm rung rinh. Sau một thời gian được chăm sóc, cân nặng của nó đã tăng lên đáng kể, không còn vẻ đáng thương như lần đầu gặp mặt nữa.
Vân Xu ôm mèo Ragdoll vào lòng, sau khi chắc chắn nó không sao, cô bắt đầu sắp xếp hành lý.
Lần này kế hoạch là ở lại đây hai ngày, cuối tuần sẽ trở về, nên cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ đạc.
Chờ đến khi sắp xếp xong hành lý thì đã hơn nửa tiếng, vừa lúc Liên Văn gọi điện thoại thông báo cô tập trung ở sảnh.
"Xu Xu, bên này!" Liên Văn vẫy tay với cô từ khu vực nghỉ ngơi, vẻ mặt rất phấn khích.
Bên cạnh cô là Bùi Dã Mục đang tựa lưng vào ghế sofa, và Hứa Vận Minh đang luyên thuyên không ngừng.
Chỉ một lúc sau, Liên Văn đã thay bộ đồ thể thao ban nãy bằng một chiếc váy dài.
Hứa Vận Minh bên cạnh không nhịn được mà lẩm bẩm: "Chúng ta có phải đi biển chơi đâu mà phải thay loại quần áo này?"
Liên Văn trừng mắt nhìn anh: "Tôi thích mặc gì thì mặc, dù có đi phương bắc chơi, tôi cũng có thể mặc thế này."
Trong mắt Vân Xu thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng. Hai người này cãi nhau luôn rất thú vị, nghe thôi cũng đủ khiến tâm trạng người khác tốt hơn.
Bốn người xuất phát vào buổi trưa, lái xe mất hai ba tiếng đồng hồ mới đến nơi. Lúc này đã gần tối, vì vậy họ quyết định đi ăn tối.
Chuyến đi này không hề rẻ, họ đã đặt khu nghỉ dưỡng suối nước nóng sang trọng, bao gồm cả ba bữa ăn một ngày. Khu nghỉ dưỡng rất chu đáo khi cung cấp nhiều lựa chọn khác nhau.
Dù là dùng bữa hay tắm suối nước nóng, họ có thể chọn khu vực riêng tư để ở cùng bạn bè và người thân, hoặc chọn khu vực công cộng.