Cô có thể nhận ra, dù là Noãn Noãn, hay là chuyến đi suối nước nóng này, đều là Bùi Dã Mục cố ý chuẩn bị.
Bùi Dã Mục khẽ "ừ" một tiếng, không nhân cơ hội nói thêm, chỉ là sau khi đưa cô về phòng, anh để lại một câu nói có vẻ dịu dàng:
"Nghỉ ngơi cho tốt."
Vài giây sau khi mở cửa, chú mèo Ragdoll mũm mĩm đã lao tới, dụi vào chân cô. Vân Xu cúi xuống bế nó lên, hôn nhẹ lên trán nó: "Chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ngày hôm sau trời nhiều mây, bầu trời xám xịt một mảng, sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ khu nghỉ dưỡng, mang đến một cảm giác nặng nề.
Liên Văn tiếc nuối nói: "Tôi cứ mong hôm nay cũng có nắng như hôm qua, ai ngờ lại là một ngày nhiều mây."
Vân Xu nói: "Đổi góc độ mà nghĩ, không mưa đã là tốt lắm rồi, nếu không chúng ta chỉ có thể ở trong phòng thôi."
Liên Văn nghĩ cũng đúng: "So với trời mưa thì trời nhiều mây vẫn hơn."
Cửa thang máy vừa định khép lại thì lại từ từ mở ra.
"Vân tiểu thư, buổi sáng tốt lành." Người đàn ông mặc vest tao nhã cúi người, khóe miệng nở nụ cười lịch sự.
Vân Xu gật đầu: "Ôn tiên sinh, buổi sáng tốt lành."
Radar cảnh báo của Liên Văn hoạt động điên cuồng. Người kia là ai? Sao Vân Xu chưa từng nhắc đến? "Xu Xu, vị này là...?"
Vân Xu nói: "Đây là tiên sinh ở đối diện phòng tôi."
Liên Văn chợt hiểu ra, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Ra là thế này."
Cô còn lo lắng Vân Xu bị sói xám bên ngoài bắt cóc mất, lúc đó cô khóc cũng không có chỗ.
Thang máy của khu nghỉ dưỡng là loại trong suốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật bên ngoài, bao gồm cả bầu trời mù sương và những cảnh vật ẩn hiện ở phía xa.
Ôn Minh Hàm đột nhiên nói: "Vân tiểu thư, hôm nay thời tiết không tốt, tốt nhất cô nên ở trong phòng, hạn chế ra ngoài thì hơn."
Vân Xu cho rằng anh nói sương mù không tốt cho sức khỏe: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở."
"Ding" – thang máy đến tầng một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-934-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-31.html.]
Ôn Minh Hàm mỉm cười chờ hai vị tiểu thư ra ngoài trước rồi mới chậm rãi bước ra khỏi thang máy, dáng vẻ thong thả và tao nhã.
Cách đó không xa, mấy vị lãnh đạo công ty mặt mày hồng hào, cười nói chuyện gì đó, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hài lòng.
Vì thời tiết xấu, bốn người chỉ ở trong khu nghỉ dưỡng, không đi ra ngoài. Đồ ăn vẫn ngon như mọi khi. Buổi tối sau khi tắm suối nước nóng, Vân Xu trở về phòng.
Mèo Ragdoll ngồi xổm trên nhà cây cho mèo, lười biếng vẫy đuôi. Thấy cô về, nó mới nhảy xuống, rụt rè chờ chủ nhân bế lên.
Vân Xu bế mèo Ragdoll lên, phát hiện dưới chân nó còn dẫm lên tờ thực đơn rượu của khu nghỉ dưỡng. Cô nhặt nó lên, vừa lúc hơi khát nên gọi điện thoại đặt một phần.
Mười phút sau, cửa phòng có tiếng gõ, nhân viên phục vụ mang nước trái cây đến.
Vân Xu uống một ngụm, ngọt ngào, vị rất tuyệt, như vị giác đang nhảy múa. Cô không nhịn được uống thêm một ngụm nữa, cuối cùng dứt khoát uống hết.
Nơi này thật không tệ, đồ ăn và đồ uống đều rất tuyệt vời.
Phía sau khu nghỉ dưỡng.
Một nhân viên làm xong việc trong tay, quay đầu nhìn về phía quầy bên cạnh, ngạc nhiên: "Rượu tôi để ở đây đâu rồi?"
Đồng nghiệp nói: "Vừa có người lấy đi rồi, nói là có khách hàng gọi."
Nhân viên kia ngạc nhiên: "Từ từ đã, khi nào có người gọi món này? Vừa nãy chẳng phải chỉ có người gọi nước trái cây và rượu trắng thôi sao? Cái chai để ở đây là do chính tôi pha."
Đồng nghiệp cũng ngạc nhiên: "Không lẽ lấy nhầm rồi? Vừa nãy là một nhân viên mới đến, làm không tốt rất dễ nhầm lẫn."
Chờ người mang đồ uống trở về, hai người vội vàng hỏi, cuối cùng phát hiện ra người đó thực sự đã nhầm lẫn.
"Tôi xin lỗi." Nhân viên mới vẻ mặt khổ sở.
Người nhân viên kia nhíu mày: "Cái loại rượu đó uống vào tuy rằng giống nước trái cây, nhưng tác dụng chậm của nó rất mạnh. Cậu đúng là... Thôi bỏ đi, mau đi xem tình hình thế nào, khách không truy cứu là tốt rồi."
Hai người vội vàng đến trước cửa phòng khách, gõ cửa hỏi thăm.
"Vân tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi rượu bị đưa nhầm, nhân viên của chúng tôi đã làm sai."
Một lát sau, từ phía sau cánh cửa truyền đến một giọng nói mơ hồ: "Không sao, không... không sao đâu."
Người nhân viên nhẹ nhàng thở ra, không sao là tốt rồi, xem ra là một vị khách dễ tính.
Nói thêm vài câu, hai người rời đi.