Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 935: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (32)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 03:43:41
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phía sau cánh cửa, Vân Xu dựa vào tường, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, rõ ràng đã say không nhẹ. Cô gắng gượng đi về phía giường, ngã xuống rồi nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mèo Ragdoll bò lên giường, dụi người hai cái, thấy chủ nhân không phản ứng, ngoan ngoãn trở về ổ mèo.

Thời gian từng chút trôi qua, đêm càng khuya.

Toàn bộ khu nghỉ dưỡng chìm vào một mảnh tĩnh lặng. Gió đêm thổi đến đặc biệt mạnh, những cành cây mảnh khảnh bị gió ép cong xuống, bóng dáng chúng như những con quỷ dữ tợn bò lên tấm rèm lụa trắng, dường như muốn trèo vào bên trong.

Những dây thần kinh hưng phấn không ngừng nhảy múa, Vân Xu mở mắt ra, đầu óc một mảnh hỗn loạn. Cô chống tay ngồi dậy, ánh mắt vô hồn.

Nóng quá, nóng quá, người cô thật khó chịu.

Trong cơn hoảng hốt, cô dường như thấy chú mèo Ragdoll xám trắng chạy ra khỏi phòng, đó là Noãn Noãn của cô.

Vân Xu xuống giường, mở cửa sổ sát đất, bóng dáng nhỏ bé màu xám trắng đã biến mất không thấy.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Để tìm Noãn Noãn, ánh mắt mơ màng của Vân Xu rơi xuống cánh cửa sắt trong khu vườn nhỏ. Cô mở cánh cửa sắt, tiếp tục bước ra ngoài.

Ánh đèn sáng dần dần rời xa.

Bầu trời đêm giống như một tấm màn đen không ánh sáng, nặng nề áp xuống. Khu nghỉ dưỡng vào rạng sáng không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường tỏa ra ánh sáng cô tịch. Tiếng gió rít gào, cây cối phát ra tiếng xào xạc, từng chút một nhẹ nhàng dừng lại trong lòng cô.

Giống như bên trong cất giấu thứ gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể vạch trần bụi cỏ, khiến người ta ngã gục xuống đất.

Yên tĩnh, cô độc, trống vắng, một nơi tối tăm u tĩnh chỉ có một mình cô.

Trong đầu Vân Xu chỉ toàn là tìm Noãn Noãn. Cách đó không xa dường như có một bóng đen, ngay ở chỗ bóng tối bên cạnh hòn non bộ. Cô theo bản năng muốn bước về phía trước.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, tao nhã:

"Vân tiểu thư, đã muộn thế này rồi, sao cô còn ở đây?"

Vân Xu xoay người lại.

Một người mặc bộ âu phục màu xám tối đứng trong bóng tối ngược sáng, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ, đôi mắt đen tối không rõ, nụ cười tao nhã ẩn chứa vẻ nguy hiểm khó tả. Cả người anh như hòa tan vào bóng đêm, lại như vừa bước ra từ bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-935-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-32.html.]

Vân Xu ngơ ngẩn nhìn anh một hồi, ủy khuất nói: "Noãn Noãn của tôi không thấy, tôi đang tìm nó. Anh có thấy nó không?"

Người đàn ông không nói gì.

Vân Xu bước tới gần hơn một chút, lại hỏi: "Anh có thấy nó không?"

Ánh mắt Ôn Minh Hàm chậm rãi dừng trên người cô. Một mỹ nhân bước ra từ bóng đêm, mặc chiếc áo choàng tắm dài màu trắng tinh, trên khuôn mặt trắng nõn ửng lên một màu hồng nhạt quyến rũ, đôi mắt long lanh ướt át.

Cô say rồi, cứ thế ấm ức nhìn anh, khiến lòng người không tự chủ mềm nhũn.

Ôn Minh Hàm im lặng một lúc lâu rồi thở dài: "Tôi đưa cô về trước đã."

Vân Xu lắc đầu: "Tôi muốn tìm Noãn Noãn."

Ôn Minh Hàm nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn không ở đây, ngày mai cô sẽ thấy nó."

Vân Xu cố gắng suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Được thôi."

Bây giờ không tìm thấy, chỉ có thể đợi đến ban ngày vậy.

Ôn Minh Hàm đưa tay ra, tao nhã cúi người nói: "Tôi đưa cô về."

Lần này Vân Xu đồng ý.

Nhưng đi chưa được mấy bước, Vân Xu lại bắt đầu kêu đau. Ôn Minh Hàm nhìn xuống đầu gối cô, nơi có vết thương trầy xước từ trước ở trên tảng đá, vết thương đỏ tươi trên làn da trắng như tuyết trông thật đáng sợ.

Anh khẽ nhíu mày: "Thất lễ."

Vân Xu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta bế thốc lên. Cô mờ mịt nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, trong đầu vẫn còn mơ hồ, tác dụng chậm của thuốc vẫn còn phát huy tác dụng.

Trước khi rời đi, Ôn Minh Hàm liếc nhìn về phía hòn non bộ cách đó không xa, nơi đó đã không còn một bóng người.

Ngày hôm sau.

Vân Xu tỉnh dậy trên giường, một tin tức như sét đánh ngang tai.

Nửa đêm hôm qua, có người đã chết.

Loading...