Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 936:Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (33)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 04:06:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng nhạt chiếu vào căn phòng qua lớp rèm lụa mỏng trắng muốt ở cửa sổ lớn, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh và dễ chịu.

Vân Xu mơ hồ mở mắt, đầu óc còn hơi choáng váng. Cô nằm trên giường một lúc lâu mới tỉnh hẳn, chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường nghỉ ngơi.

Chiếc áo choàng tắm trên người cô trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, nhưng cô không mấy để ý, kéo nó lại.

Tiếng mèo kêu khe khẽ vui mừng vang lên, cùng với tiếng chân mềm mại từ trên nệm truyền đến.

Chú mèo Ragdoll màu xám trắng ngoan ngoãn ngồi trước mặt Vân Xu, đôi mắt xanh biếc sáng long lanh nhìn cô, chiếc đuôi to phía sau khẽ vẫy.

Vân Xu xoa đầu mèo, rồi gãi cằm nó. Sau một thời gian sống chung, kỹ năng vuốt ve mèo của cô đã tiến bộ rất nhiều.

Noãn Noãn phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ thoải mái, sau đó nằm xuống bên cạnh cô với vẻ mặt thích thú.

Vân Xu khẽ nhếch môi, ánh mắt vô tình liếc qua chiếc tủ gỗ đầu giường. Hôm qua ở đó không có gì cả.

Một cánh hoa hồng trắng tinh tế và mềm mại đang lặng lẽ nằm trên tủ.

Vân Xu định nhấc người xuống giường xem xét kỹ hơn, nhưng đầu gối cô lại đau nhói và nóng rát. Lúc này cô mới nhớ ra mình vẫn còn bị thương.

Cô ngơ ngác ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào miếng băng gạc quấn quanh vết thương một lúc. Cơn mơ màng trong đầu cô cuối cùng cũng tan biến, những ký ức rời rạc giống như những mảnh ghép chậm rãi rơi xuống, từng chút một hiện ra.

Hôm qua, sau khi tắm suối nước nóng, cô trở về phòng nghỉ ngơi. Thấy thực đơn đồ uống của khu nghỉ dưỡng, cô đã gọi một ly nước ép trái cây.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ mang nước ép đến. Cô uống càng lúc càng thấy kỳ lạ, cuối cùng đã uống hết cả ly.

Sau đó, ký ức của cô bắt đầu đứt quãng, giống như bị che một lớp màn, mờ mịt không rõ.

Chắc chắn sau đó đã xảy ra chuyện gì khác.

Vân Xu nhìn Noãn Noãn, con mèo của cô, rồi nghiêm túc hỏi: “Em có biết chuyện gì đã xảy ra không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-936hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-33.html.]

Noãn Noãn kêu một tiếng meo, vẫy chiếc đuôi to nhìn cô với vẻ vô tội.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Vân Xu nhẹ gõ vào trán mình, lẩm bẩm: “Mình thật là uống đến say mèm rồi.” Thế mà lại đi hỏi một con mèo chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Noãn Noãn nhìn chủ nhân với đôi mắt xanh to buồn rầu, nhớ lại chuyện gì đó. Nó rụt rè bước đến, ngồi xổm bên cạnh gối đầu của Vân Xu, kêu một tiếng meo rồi khẽ chạm móng vuốt nhỏ vào tay cô.

Đó là một chiếc khăn tay màu trắng, trên đó có dính một chút màu đỏ. Lúc này nó đang nhăn nhúm và vo thành một cục, như thể đã bị ai đó nắm chặt rất lâu.

Ánh mắt Vân Xu ngưng lại, cô cầm lấy chiếc khăn tay. Những ký ức rời rạc dần dần kết nối lại thành từng đoạn.

Đêm qua, nhân viên phục vụ đã đưa nhầm rượu, thay vì nước ép trái cây. Sau khi cô uống xong, họ đến cửa xin lỗi. Cô nói không sao, rồi ngã xuống giường nghỉ ngơi.

Nhưng cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy Noãn Noãn chạy ra ngoài, và cô đã mở cửa đuổi theo.

Không đúng.

Cửa sổ lớn và cửa nhỏ ở sân đều do cô mở ra. Điều này chứng tỏ Noãn Noãn không hề chạy ra ngoài, mà là cô nhìn nhầm.

Nhưng người say thường không để ý đến những chi tiết này. Vân Xu đi theo con đường nhỏ bên ngoài, không ngừng tìm kiếm Noãn Noãn, bỏ mặc bóng đêm đen kịt đầy nguy hiểm. Sau đó… cô đã đụng phải Ôn tiên sinh ở đối diện.

Hình ảnh quay trở lại đêm qua.

Đêm tối mịt mù, gió đêm lạnh lẽo. Bóng dáng trên mặt đất giống như những con quỷ dữ tợn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắt lấy người sống và ăn thịt.

Sau đó, bóng dáng hung tợn bị một chiếc giày da bóng loáng đạp lên. Ôn Minh Hàm ôm người đẹp đã say khướt đi trên con đường nhỏ yên tĩnh.

“Vụ Thành về đêm rất nguy hiểm.” Giọng điệu tao nhã của anh mang theo một tiếng thở dài.

Vân Xu nghi hoặc nhìn anh, suy nghĩ hồi lâu nhưng không hiểu ra, thành thật lắc đầu.

Phía trên truyền đến tiếng cười khẽ trầm thấp: “Không hiểu thì thôi.”

Vân Xu ngoan ngoãn nép vào lòng anh. Chỉ khi đi ngang qua một khúc quanh, tay cô vô tình nắm lấy một đóa hoa.

Đóa hoa hồng trắng tinh khôi thơm ngát được nâng niu trong tay anh, vừa vặn sánh đôi với người đẹp trong đêm tối.

Loading...