Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 937: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (34)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 04:07:13
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuần khiết, mềm mại, xinh đẹp, đáng yêu.

Ôn Minh Hàm đưa cô về phòng. Chú mèo Ragdoll trong lòng cô dựng lông gáy, chắn trước mặt chủ nhân, cảnh giác nhìn anh, đôi mắt xanh lam gần như co lại thành một đường thẳng.

“Đừng hoảng sợ, tôi không có ý xấu.” Ôn Minh Hàm mở tay ra, tỏ vẻ vô hại.

Mèo Ragdoll nhìn chằm chằm anh một lúc, xác định đối phương không có ý định tấn công, nó chậm rãi lùi về bên cạnh chủ nhân.

Vân Xu vẫn còn mơ màng ngồi ở mép giường, ánh mắt trống rỗng: “Đau quá.”

Vết thương ở đầu gối cô vẫn đang chảy máu, từ từ chảy xuống bắp chân trắng như sứ.

Ôn Minh Hàm nhíu mày, quay người đi tìm hộp y tế được trang bị trong mỗi phòng của khu nghỉ dưỡng. Vài phút sau, anh cầm hộp y tế trở lại mép giường. Vân Xu cúi đầu, đang ôm chú mèo Ragdoll vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Ôn Minh Hàm nửa ngồi xổm xuống, mở hộp y tế, lấy ra cồn sát trùng và gạc trắng: “Có thể sẽ hơi đau, em cố chịu một chút.”

Vân Xu nghiêng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn “ừ” một tiếng.

Ôn Minh Hàm cẩn thận xử lý vết thương cho cô. Khi cồn sát trùng chạm vào da, anh nghe thấy tiếng hít vào khe khẽ. Ngẩng đầu lên, anh thấy trong mắt cô dường như ngấn nước, vẻ mặt vừa tủi thân vừa đáng thương, khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Động tác tay anh càng thêm nhẹ nhàng.

Rất nhanh, vết thương đã được xử lý xong. Gạc trắng được bôi thuốc, đắp lên vết thương rồi dán băng dính y tế.

Trên bắp chân cô vẫn còn sót lại một vài vết m.á.u chưa được rửa sạch.

“Tôi đi lấy một chiếc khăn lông.” Ôn Minh Hàm vừa định đứng dậy thì một bàn tay đã chạm đến người anh, rút ra chiếc khăn tay trong túi áo n.g.ự.c của anh.

Vân Xu nghiêm túc nói: “Dùng cái này.”

Ôn Minh Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp không tiêu cự của cô một lúc, rồi khẽ cười bất lực.

“Được.”

Sau đó, Vân Xu cứ nắm chặt chiếc khăn tay không buông, còn Ôn Minh Hàm cầm lấy bông hoa hồng trắng bị vứt sang một bên: “Vậy thì dùng bông hoa này để trao đổi nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-937-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-34.html.]

Cuối cùng, ký ức của Vân Xu dừng lại ở nụ cười tao nhã và dịu dàng của người đàn ông.

Nhớ lại tất cả mọi chuyện, Vân Xu im lặng như gà mắc tóc. Thế giới tinh thần của cô như có sóng thần cuộn trào, long trời lở đất, mắt cô cũng mở to vì kinh ngạc.

Tối qua mình đã làm những chuyện gì vậy!

Uống say rồi tùy tiện chạy ra ngoài tìm mèo, để người ta ôm về, để người ta xử lý vết thương, còn nghiêm trang cầm đi khăn tay của người ta.

Chuyện này chẳng khác nào uống say phát điên, thật là xấu hổ muốn độn thổ!

Cô hoàn toàn không muốn thừa nhận cái người ngốc nghếch đó là mình.

Vân Xu nằm thẳng đơ trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà một phút, sau đó lật người lại, thống khổ rên rỉ. Cô hoàn toàn không hợp với rượu, thuộc loại người chỉ cần một ly là say mèm. Sau khi say còn chạy lung tung. Từ khi phát hiện ra điều này, cô gần như đã tránh xa rượu hoàn toàn.

Không ngờ rằng dưới sự xui khiến của số phận, cô lại gặp phải chuyện như thế này.

Sau khi xác định không có khả năng quay ngược thời gian, Vân Xu âm thầm cầu nguyện rằng sáng nay Ôn Minh Hàm đã trả phòng và rời đi, như vậy cô có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Một lúc sau, Noãn Noãn cọ đến bên cạnh chủ nhân, kêu một tiếng meo mềm mại.

Vân Xu sờ đầu nó, thở dài. Nếu Ôn Minh Hàm còn ở đây, lỡ như chạm mặt anh thì thật xấu hổ. Trốn tránh không gặp chắc chắn không được, cô còn phải cảm ơn anh về chuyện ngày hôm qua.

Trong khu nghỉ dưỡng có rất nhiều suối nước nóng. Một người say khướt chạy lung tung bên ngoài, lỡ như không cẩn thận rơi xuống thì hậu quả thật khó tưởng tượng.

Nếu hôm qua không đụng phải Ôn Minh Hàm, giờ này cô đang ở đâu thật khó nói.

Vân Xu vỗ vỗ mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Điện thoại trên giường rung lên, là cuộc gọi của Bùi Dã Mục.

Vân Xu vừa nghe máy đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ở đầu dây bên kia, nghe có vẻ hơi nghiêm túc.

Anh nói, hôm qua có người đã chết.

Trong căn phòng tĩnh lặng, tay cầm điện thoại của Vân Xu buông thõng xuống nệm. Cô nhìn chằm chằm xuống đất, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Có người đã chết.

Tin tức này giống như tiếng sấm sét nổ vang bên tai cô.

Loading...