Ôn Minh Hàm dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những gì xung quanh, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhìn về phía cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tao nhã, chiếc khuy măng sét trên cổ tay anh ánh lên một vệt bạc.
Vân Xu theo bản năng thu hồi tầm mắt, nhớ lại chuyện hôm qua, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Đinh… thang máy đến tầng một.
Hai viên cảnh sát được huấn luyện bài bản mang theo một chiếc túi dài, bên trong chính là t.h.i t.h.ể của người chết. Màu đen nặng nề của chiếc túi lộ ra cảm giác lạnh lẽo. Cô nhìn mà bỗng nhiên rùng mình.
Đó là cái chết.
Cô có ấn tượng với mấy người đó, giờ thì một người trong số họ đã ngừng thở, ngay trên mảnh đất này.
Đột nhiên, trước mắt cô xuất hiện một bóng người cao lớn, che khuất tầm nhìn của cô. Vân Xu ngước mắt lên, Bùi Dã Mục cũng đang nhìn cô: “Đừng nhìn.”
Đó chỉ là một người xa lạ, không cần để người khác ảnh hưởng đến mình. Đôi mắt đen hờ hững của anh dường như đang nói như vậy.
Vân Xu miễn cưỡng hoàn hồn.
Trợ lý và tài xế của người c.h.ế.t lo lắng đứng cách đó không xa, đặc biệt là người trợ lý, mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoảng loạn.
Khu nghỉ dưỡng xảy ra chuyện như vậy, khách khứa không còn tâm trạng du ngoạn, đều ở trong phòng của mình.
Đổng Bân tìm đến cửa vào buổi chiều, vẻ mặt thành khẩn: “Lão Bùi, đến lúc cậu ra tay giúp đỡ rồi. Bằng không, vụ án này chỉ có thể đưa vào hồ sơ treo án, hoặc là có thể sẽ tìm một…”
Người chịu tội thay.
Ba chữ này, cả hai người đều hiểu rõ trong lòng.
“Được.”
Bùi Dã Mục khá hứng thú với vụ án này, một vụ án g.i.ế.c người trong phòng kín tưởng chừng như không có lời giải. Nạn nhân bị trúng độc, một loại thuốc độc liều nhỏ gây c.h.ế.t người, tốc độ tử vong nhanh, khó cứu chữa.
Tất cả những người xung quanh nạn nhân đều có chứng cứ ngoại phạm. Có người đoán hung thủ là kẻ trộm lẻn vào khu nghỉ dưỡng, sau khi hạ độc thì bỏ trốn. Hoặc hung thủ chính là nhân viên bên trong khu nghỉ dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-939hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-36.html.]
Tất nhiên, cả hai khả năng này đều bị giám đốc nghiêm khắc bác bỏ, ông ta tuyên bố khu nghỉ dưỡng tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì, vấn đề chắc chắn là ở những người xung quanh nạn nhân.
Cuộc điều tra không hề có tiến triển.
Đổng Bân mừng rỡ: “Anh em tốt, trông cậy vào cậu!”
Bùi Dã Mục mỉa mai: “Dù sao thì năng lực tư duy đơn bào của cậu cũng chỉ có thế này thôi, tôi quen rồi.”
Đổng Bân da mặt dày coi như không nghe thấy. Bị mỉa mai vài câu thì sao chứ, giải quyết được chuyện là tốt rồi.
Lão Bùi luôn là cứu tinh của anh, đã giúp anh giải quyết rất nhiều vụ án khó khăn.
Bùi Dã Mục và Hứa Vận Minh đến phòng của nạn nhân để xem xét tình hình. Vân Xu định đi cùng nhưng bị Bùi Dã Mục giữ lại: “Em nghỉ ngơi đi, sắc mặt tệ quá.”
Đổng Bân ở một bên nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Cái tên Bùi Dã Mục này lại biết lo lắng cho người khác, chuyện này thật sự khiến anh kinh ngạc.
Cuối cùng, Vân Xu và Liên Văn ở lại trong phòng. Nhưng Vân Xu cảm thấy khó thở, cô nói với Liên Văn một tiếng rồi định ra ngoài hít thở không khí, chỉ cần tránh xa khu vực cảnh sát đang canh giữ là được.
Các hồ nước nóng trong khu nghỉ dưỡng vắng tanh, ngay cả mặt nước trong veo dường như cũng nhuốm một màu đục ngầu.
Vân Xu ngồi trên ghế dài, nhìn lên bầu trời với vẻ mặt trống rỗng.
“Vân tiểu thư.” Ôn Minh Hàm đứng bên cạnh, mỉm cười: “Sáng nay tình hình thế nào? Cô có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Khá tốt.” Vân Xu cố gắng giữ bình tĩnh: “Cảm ơn Ôn tiên sinh đã giúp đỡ hôm qua, tôi thực sự vô cùng cảm kích.”
“Có thể giúp đỡ một quý cô xinh đẹp là vinh hạnh của tôi.” Ôn Minh Hàm tao nhã cúi người: “Xin hỏi tôi có thể ngồi cạnh cô không?”
Vân Xu dịch sang một bên: “Đương nhiên rồi.”
Ôn Minh Hàm ngồi xuống, không lộ vẻ gì mà quan sát trạng thái của người bên cạnh: “Tâm trạng của cô dường như không tốt lắm.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vân Xu khẽ nói: “Cái c.h.ế.t là một chuyện đau buồn, dù nó xảy ra với một người xa lạ thì điều đó cũng không thay đổi.”
Ôn Minh Hàm rũ mắt xuống, cảm xúc trong mắt anh bị che giấu hoàn toàn: “Nếu người đã c.h.ế.t bản thân là một kẻ ác…”