Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 940: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (37)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 04:08:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gì?” Giọng anh quá nhỏ, Vân Xu không nghe rõ: “Xin lỗi, anh có thể nhắc lại được không?”

Ôn Minh Hàm mỉm cười: “Không có gì, chỉ là một câu lẩm bẩm thôi.”

Vân Xu gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đêm qua… ngoài chúng ta ra còn có ai khác không?”

Người kia đã bị g.i.ế.c đêm qua, hung thủ hành động vào buổi tối. Cô loáng thoáng nhớ ra hình như đã nhìn thấy một bóng đen.

Nếu không phải cô nhìn nhầm thì đó là ai?

Nếu đó là hung thủ, vậy chẳng phải cô đã suýt chút nữa gặp nguy hiểm đến tính mạng sao? Nếu cô tiến thêm vài bước nữa, liệu có phải tên cô cũng sẽ có trong danh sách những người đã c.h.ế.t không?

Trong đêm tối cô tịch không người, kẻ ẩn trong bóng tối sẽ thừa cơ cô không chú ý mà g.i.ế.c cô.

Cô thậm chí còn không kịp phản kháng.

Sắc mặt Vân Xu trắng bệch.

Ôn Minh Hàm ánh mắt chợt lóe lên, anh giả vờ ngạc nhiên nói: “Có người khác sao? Tôi không chú ý. Bây giờ nghĩ lại thì cũng thật trùng hợp, tôi có thói quen đi dạo vào ban đêm, vừa hay gặp Vân tiểu thư ở đó.”

Đi dạo vào ban đêm?

Thói quen này tuy hiếm gặp nhưng cũng không quá kỳ lạ, cô đã từng gặp rồi.

Vân Xu nghi ngờ trong lòng nhưng vẫn trả lời: “Ra là vậy.” Nhưng cảm giác kinh hãi vì suýt chút nữa gặp nguy hiểm vẫn còn đọng lại trong tim cô.

Đây là lần đầu tiên cô ở gần nguy hiểm đến vậy.

“Vân tiểu thư, xin cứ yên tâm.” Giọng nói từ tính tao nhã vang lên bên tai cô: “Nguy hiểm đã rời xa cô rồi.”

Anh nhìn cô chăm chú, giống như trước khi rời đi đêm qua, chỉ là trong bàn tay thon dài của anh thiếu đi đóa hoa hồng trắng.

……

Lúc chạng vạng.

Những nhân viên liên quan đến vụ án được tập hợp lại cùng nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-940-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-37.html.]

Đổng Bân hạ giọng giải thích tình hình cho mọi người. Sau vài giờ điều tra, mọi chuyện đã có manh mối. Giai đoạn cuối cùng là tìm ra hung thủ.

Mấy ông trùm bên cạnh sắc mặt không tốt. Họ bị khuyên ở lại, kết quả đến bây giờ vẫn chưa bắt được người. Cứ chờ đợi thế này, ai biết sẽ kéo dài đến bao giờ. Tối qua vừa mới có người chết, đêm nay họ không muốn ở lại cái nơi này nữa.

Nhiều người lộ vẻ bất mãn. Không ai muốn lại có thêm người c.h.ế.t trong khu nghỉ dưỡng qua đêm.

Đổng Bân cao giọng nói: “Xin các vị yên tâm, rất nhanh thôi chúng tôi sẽ bắt được hung thủ. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm oan người vô tội.”

Thái độ trầm ổn của anh khiến mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng nhẫn nhịn.

Theo lời kể của Đổng Bân, ánh mắt mọi người dần dần đổ dồn về phía người trợ lý.

Kết quả khám nghiệm tử thi đã có. Nạn nhân bị đầu độc bằng một loại thuốc đựng trong viên nang hydro hóa. Loại thuốc này chỉ có người trợ lý mới có thể tiếp xúc. Hơn nữa, người trợ lý ban ngày đã vào phòng nạn nhân. Hàng loạt manh mối đều chỉ về phía anh.

“Hóa ra là anh! Tại sao anh lại làm như vậy!”

“Tôi đã thấy người này không ổn ngay từ đầu rồi. Cứ hoảng hốt lo sợ, chắc chắn là có tật giật mình.”

Người trợ lý hoảng loạn lắc đầu, không ngừng lùi về phía sau: “Thật sự không phải tôi! Không phải tôi! Tôi không làm gì cả!” Anh vừa phẫn nộ vừa cầu cứu nhìn về phía Đổng Bân: “Cảnh sát, các anh không thể vu oan cho người vô tội!”

Vài vị ông trùm cũng cau mày: “Tại sao cậu lại làm như vậy? Lão Lâm đâu có bạc đãi cậu.”

Vẻ mặt họ vô cùng đau buồn, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hung thủ đã bị bắt, vấn đề an toàn đã được giải quyết, không cần lo lắng những tin đồn bên ngoài nữa.

Người tài xế cũng kinh hãi nhìn về phía người trợ lý.

Khi mọi người đều cho rằng người trợ lý là hung thủ thì một giọng nói lười biếng phá vỡ bầu không khí ồn ào.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Không phải anh ta.”

Bùi Dã Mục dựa vào tường, vẻ mặt lười biếng. Chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc dường như đã thu hút hết ánh sáng nơi đó, chỉ còn lại một chút u tối nhàn nhạt, thong dong mà không chút để ý.

Vân Xu và Ôn Minh Hàm đứng chung một chỗ, chăm chú nhìn vào cảnh tượng trước mắt.

“Xem ra Bùi tiên sinh có cách giải thích khác.” Ôn Minh Hàm nói.

Vân Xu rất tin tưởng Bùi Dã Mục: “Anh ấy chắc chắn đã tìm ra hung thủ thật sự.” Đây là sự tin tưởng được tích lũy qua những ngày tháng ở chung.

“Vậy thì thật đáng mong đợi.” Ôn Minh Hàm mỉm cười.

Loading...