Người tài xế chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười khó hiểu: “Đúng là có người chỉ đạo tôi. Vị tiên sinh đó như ngọn đèn trong đêm tối, anh ấy nói cho chúng tôi biết cách bình tĩnh báo thù, đó là đưa kẻ ác vào chỗ chết. Đó là con đường chính xác nhất.”
Giọng nói mạnh mẽ của anh đầy vẻ chắc chắn và tin tưởng, không hề có chút do dự nào, rõ ràng anh rất tôn sùng lời nói của người kia.
“Cho dù hôm nay các người bắt tôi, nhưng trong thành phố này vẫn còn rất nhiều người giống như tôi, các người không bắt hết được đâu.” Thái độ người tài xế khinh miệt: “Thế giới này chỉ có thể chọn cách dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Lời của vị tiên sinh đó mới là tương lai đúng đắn.”
Đổng Bân cố nhịn không đập tay xuống bàn, trong lòng thầm mắng, lại là người đó.
Kẻ ẩn mình trong bóng tối, kẻ lên kế hoạch và chỉ đạo tội ác cho những kẻ phạm tội, hắn luôn trốn trong bóng tối, không ai nhìn thấy, không ai bắt được. Hắn đứng ở vị trí cao, nhìn xuống mọi người, dễ dàng điều khiển tâm trí người khác và khiến họ phục vụ cho hắn.
Điều phiền phức nhất là vụ án này lại đặc biệt khó. Nếu không mời được lão Bùi đến giúp đỡ, có lẽ phòng hồ sơ sẽ có thêm rất nhiều vụ án chưa được giải quyết.
Mặc dù người c.h.ế.t đã làm những chuyện ác, nhưng hành vi của kẻ đứng sau rõ ràng là đang thách thức quyền uy của cảnh sát. Đổng Bân và đồng nghiệp mỗi lần đều phải giải quyết những hậu quả rối rắm này.
Bùi Dã Mục nhìn về phía Ôn Minh Hàm, ánh mắt rất sâu. Đó là một loại trực giác gần như không có căn cứ.
Người kia rất giống anh, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Anh ẩn mình sau màn, dù luôn mỉm cười, cũng không che giấu được sự ngạo mạn bên trong.
Ngạo mạn có lẽ là đặc điểm chung của những người như họ, bởi vì họ có đủ khả năng để ngạo mạn.
Cuối cùng, người tài xế nhìn về phía Vân Xu, ánh mắt kỳ lạ: “Vận may của cô thật tốt.”
Lời này nghe như đang nói rằng tối qua cô đã may mắn, vừa lúc có người đi qua nên cô mới bình an vô sự. Nhưng ý nghĩa cụ thể là gì thì chỉ có anh mới biết.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vân Xu im lặng, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-943-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-40.html.]
Chờ người tài xế bị đưa lên xe cảnh sát, người trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Cảm ơn các vị đã giúp đỡ.”
Bùi Dã Mục tùy ý liếc nhìn anh, cười nhạt. Người này có lẽ còn chưa biết rằng sau khi trở về, dù là anh hay công ty đều sắp phải đối mặt với cuộc điều tra.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, giám đốc khu nghỉ dưỡng để cứu vãn danh tiếng đã tặng rất nhiều đồ đạc và giảm giá cho họ.
Vân Xu ngồi bên bàn tròn, thờ ơ khuấy ly cà phê sữa đã nguội. Màu vàng nhạt của sữa nhẹ nhàng xoay tròn, hết vòng này đến vòng khác.
Những chuyện vừa xảy ra đã gây cho cô một xúc động rất lớn. Việc đọc thông tin trên giấy tờ, xem trên TV và nghe người ta tự mình kể về những trải nghiệm bi thảm là những cảm giác hoàn toàn khác nhau.
“Cô dường như đang buồn về chuyện vừa rồi.” Ôn Minh Hàm ngồi bên cạnh cô, trước mặt anh là một ly cà phê đen.
Vân Xu nhẹ nhàng gật đầu: “Vui vẻ về nhà, nhưng phát hiện người thân đều đã chết, anh ấy chắc chắn đã rất tuyệt vọng.”
Hai người thân bình thường mất đi, cô đã rất đau khổ, huống chi là tình huống cả gia đình đột ngột qua đời như vậy.
Ôn Minh Hàm mỉm cười nói: “Tuy nhiên, cuối cùng anh ấy đã đạt được mục tiêu, đã trả thù cho người thân của mình. Có lẽ đối với anh ấy, đó là một điều may mắn.”
Vân Xu nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh của người tài xế, giống như tất cả những gì anh làm đều là vì ngày hôm nay. Anh đã nhẫn nại nhiều năm, tìm mọi cách ẩn mình bên cạnh kẻ thù, lấy được sự tin tưởng, trở thành tài xế. Những đau khổ mà anh phải trả giá đều đáng giá.
Thậm chí phải cười với kẻ thù một cách chân thành.
Một giọng nói lười biếng vang lên: “Ý của anh là đang khuyến khích cách làm này sao?”
Bùi Dã Mục không biết từ đâu đi tới, tay áo dài màu tối được anh xắn lên một cách tùy tiện. Anh dừng chân bên cạnh bàn, sau đó cánh tay trắng lạnh tùy ý đặt lên lưng ghế phía sau Vân Xu, tay kia chống lên bàn tròn. Anh cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào Ôn Minh Hàm, vẻ mặt hờ hững nhưng ẩn chứa một chút công kích khó nhận ra.
Ôn Minh Hàm từ tốn đặt ly cà phê xuống, tươi cười tao nhã: “Tôi chỉ đang bày tỏ quan điểm của mình thôi.”