Ẩn nấp, lặng lẽ, trốn ở một góc tối nào đó. Cái ánh mắt đó khiến cô rất khó chịu.
Vân Xu dừng bước, đột nhiên xoay người. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt đất, cây xanh tươi tốt, bác bảo vệ cửa quen thuộc, những người bán hàng rong bên đường, những phụ huynh dắt con.
Khung cảnh vẫn giống như mọi ngày, không phát hiện ra bóng dáng kỳ lạ nào.
Đi được hai bước, cô lại đột nhiên xoay người, vẫn là cảnh tượng bình thường.
Vân Xu nhíu mày, nghi ngờ là do mình cảm giác sai.
Đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu, không phát hiện ra điều gì, cô chỉ có thể xoay người tiếp tục về nhà.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cho đến khi cô thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đó đang ngồi trên chiếc ghế dài nơi họ gặp nhau lần đầu, mặc áo hoodie trắng, quần jean xanh lam. Khuôn mặt anh dưới ánh nắng càng thêm tuấn tú, khóe miệng hơi nhếch lên, cả người tỏa ra vẻ vô hại.
Vân Xu kinh ngạc hỏi: “Thành Trạch, sao anh lại ở đây?”
Thành Trạch híp mắt cười: “Tôi đến tìm cô chơi đó.”
Tìm cô chơi?
Vân Xu cũng ngồi xuống ghế dài: “Nhưng anh không phải đi làm sao? Bây giờ là ban ngày, đâu phải cuối tuần.”
Thành Trạch nói: “Công việc của tôi rất tự do, thời gian do tôi tự quyết định, hơn nữa công việc cũng không nhiều, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.”
Vân Xu có chút buồn bực, còn có loại công việc này sao? Nhưng xem vẻ mặt anh không giống như đang nói dối, có lẽ là một công việc có tính chuyên môn cao.
Thành Trạch dụ dỗ: “Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, cùng tôi đi chơi đi.” Anh móc ra hai tấm vé: “Cô xem, tôi đã chuẩn bị cả vé vào cửa công viên giải trí rồi, không đi thì lãng phí.”
Anh hết lời khuyên nhủ, kể về công viên giải trí một cách hấp dẫn, còn nói mình trước đây toàn đi công viên một mình, rất cô đơn, hy vọng lần này có người đi cùng.
Vân Xu không thể từ chối, lại có chút do dự: “Nhưng buổi chiều tôi còn phải…”
Thành Trạch xua tay: “Đi làm thì xin nghỉ là được, dù sao quán cà phê cũng rất nhàn.”
Vân Xu kinh ngạc: “Anh biết tôi làm ở đâu sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-946-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-43.html.]
Thành Trạch cười: “Trong những lần trò chuyện trước đây cô đã tiết lộ rất nhiều thông tin, chỉ cần suy đoán một chút là ra ngay. Đây chính là sở trường của tôi.”
Vân Xu vẫn đồng ý. Thành Trạch đã chuẩn bị vé, lại nhiệt tình mời, bản thân cô cũng muốn đi, vì thế đã nhắn tin xin nghỉ cho Bùi Dã Mục.
Đối phương lập tức hỏi có chuyện gì.
Vân Xu phân vân giữa việc bịa lý do dối ông chủ và nói thật. Trước đây cô tò mò không hiểu vì sao nhân viên lại phải lo lắng về lý do xin nghỉ, bây giờ cô đã hiểu. Giờ làm việc mà không làm việc, lại chạy ra ngoài chơi, quả thật rất áy náy.
Cuối cùng cô vẫn chọn cách nói thật. Suy nghĩ kỹ một chút, với khả năng của Bùi Dã Mục, chỉ cần gặp mặt là có thể biết được nhiều điều, bịa lý do thật không cần thiết.
Sau đó Bùi Dã Mục trả lời một chữ “ừ”.
Vân Xu nhìn chằm chằm vào chữ “ừ” một lúc, có chút không chắc chắn, đây hẳn là đồng ý rồi.
Thành Trạch ở bên cạnh thúc giục: “Đi thôi, giờ này vừa đẹp, chúng ta không cần lãng phí thời gian.”
……
Giờ làm việc mà công viên giải trí vẫn có khá nhiều người, hầu hết đều đi theo nhóm, có gia đình, bạn bè, cũng có các cặp đôi.
Vừa vào công viên giải trí, Thành Trạch bỗng nhiên nói: “Ở đây đông người lắm, lỡ chúng ta lạc nhau thì cô cứ đứng tại chỗ đợi tôi là được, tôi sẽ quay lại bên cạnh cô ngay.”
Anh cười rất tươi, đôi mắt dường như sáng lên.
Vân Xu gật đầu: “Được.”
Trên quảng trường công viên giải trí, những người mặc đồ gấu bông nhỏ cầm bóng bay, những chú hề trang điểm vui vẻ đang đẩy xe kẹo bông gòn. Bên cạnh còn có rất nhiều quầy hàng nhỏ bày bán những món đồ chơi thú vị.
Vân Xu nhìn những cây kẹo bông gòn, màu sắc tươi tắn và hình dáng đáng yêu trông rất hấp dẫn.
Thành Trạch đột nhiên từ phía sau lấy ra một chiếc mặt nạ nửa mặt hình mèo, cười tủm tỉm nói: “Đeo cái này đi, công viên giải trí có nhiều đồ ăn ngon lắm, đeo khẩu trang không tiện, bỏ lỡ thì tiếc.”
“Cô đã gửi ảnh Noãn Noãn cho tôi xem rồi, nên tôi đã chuẩn bị cho cô kiểu dáng này.”
Vân Xu chớp mắt, người này thật là chu đáo.
Hai người đứng ở một góc khuất. Vân Xu tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, sau đó đeo chiếc mặt nạ mèo lên, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp và chiếc cằm thon gọn.