Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 947: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (44)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 08:55:50
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành Trạch chậm rãi thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói: “Đi thôi.”

Anh đầu tiên đi đến quầy kẹo bông gòn, mua một cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt rồi đưa cho cô.

Mặt Vân Xu hơi ửng đỏ, hóa ra anh đã nhận ra cô muốn ăn kẹo bông gòn.

Công viên giải trí rất ồn ào, mọi người đi lại tấp nập, trên mặt ai cũng nở nụ cười vui vẻ.

Hai người đầu tiên chơi một trò chơi đơn giản – đu quay ngựa gỗ.

Vân Xu vốn dĩ không muốn chơi, nhưng Thành Trạch nói vài câu, cô lại thay đổi ý định.

Sau đó, trong chiếc cốc trà khổng lồ chỉ có hai người lớn là họ, bên cạnh là những đứa trẻ lớn nhất cũng chỉ khoảng mười tuổi tò mò nhìn hai người.

Vân Xu ngạc nhiên thấy Thành Trạch ngồi giữa một đám trẻ con, rất tự nhiên thoải mái, không hề ngại ngùng, còn nghiêm túc trò chuyện với các bạn nhỏ.

“Có phải rất thú vị không?”

“…Cũng được.” Trải nghiệm này đối với cô cũng là lần đầu tiên.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Thành Trạch nhìn vào làn da cổ ửng hồng của người đối diện, ý cười trong mắt anh càng thêm nhiều, rồi như vô tình nhìn ra bên ngoài, nụ cười dần trở nên khó hiểu.

Hai người cầm tấm bản đồ công viên giải trí, chậm rãi đi tới.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, Vân Xu muốn vào xem. Cô xoay người định nói với Thành Trạch thì bỗng dưng phát hiện anh không còn ở bên cạnh. Cô hơi ngẩn người ra, sau đó nhớ lại lời anh nói, nên ngoan ngoãn đứng tại chỗ đợi.

Ở một góc tối tăm.

Một người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất, đau đớn đến mức mặt mày nhăn nhó, cố gắng giãy giụa để chạy trốn.

Người đàn ông tuấn tú không chút để ý đạp anh xuống đất, nhếch mép cười như vô hại, nhưng nụ cười lại ẩn chứa sự nguy hiểm: “Cút về đi. Nếu để tao thấy mày lần nữa, thì không chỉ đơn giản như bây giờ đâu.”

Vân Xu đứng tại chỗ chờ Thành Trạch. Cô nhìn xung quanh. Những du khách khác đều mang theo nụ cười vui vẻ trên mặt, đi qua bên cạnh cô không ngừng.

Mọi nơi đều vang lên tiếng cười nói vui vẻ, không có gì khác thường. Tất cả đều rất bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-947-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-44.html.]

Vân Xu hơi buồn bực. Vừa rồi cô không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Chẳng lẽ vì cô mải nhìn vào các cửa hàng khác nên không để ý đến hành động của Thành Trạch?

Không lâu sau, Thành Trạch từ chỗ ngoặt xuất hiện. Tay trái anh đặt sau gáy, tay phải đút túi quần. Trên mặt anh vẫn còn vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Vừa rồi tôi thấy một món đồ chơi thú vị, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.”

Món đồ chơi thú vị?

Vân Xu nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của anh khi nói chuyện với mấy đứa trẻ. Cô đột nhiên cảm thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

“Vậy có muốn đi mua không?” Vân Xu đề nghị.

Khóe mắt Thành Trạch hơi nhếch lên, anh nói tự nhiên: “Không cần đâu. Vừa rồi chơi đủ rồi. Cứ để nó yên tĩnh ở đó.”

Vân Xu chớp mắt. Thôi vậy, nếu anh đã nói như thế.

Hai người tiếp tục đi về phía các trò chơi mới. Thành Trạch như vô tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt anh có vẻ khó hiểu.

Dừng lại trước tàu lượn siêu tốc, Vân Xu rất muốn thử. Dù trước đây đã đến công viên giải trí, nhưng bà cô luôn cấm cô chơi những trò này. Bây giờ cô đã lớn như vậy, chơi một chút chắc không sao.

Cô nhìn Thành Trạch với đôi mắt sáng long lanh.

Thành Trạch bật cười. Vẻ mặt đáng yêu như vậy của cô thật là khiến người khác khó cưỡng lại.

“Muốn chơi thì cứ thử một lần.”

Hai người xếp hàng. Phía trước họ, một đôi tình nhân dường như đang cãi nhau. Cô gái trông rất tức giận: “Bảo anh giúp em lấy chút đồ mà anh cũng không muốn. Anh nhìn anh chàng kia kìa, suốt đường đi giúp bạn gái xách túi. Anh không thể học hỏi người ta sao? Suốt ngày chỉ biết xem điện thoại.”

Vân Xu đang ăn kem ốc quế thì khựng lại. Cô nhìn mình và Thành Trạch.

Cô thì hai tay trống trơn, chỉ cầm một cây kem ốc quế.

Thành Trạch thì xách túi của cô, tay còn lại cầm đồ ăn vặt mua trên đường. Trông anh chẳng khác nào một người bạn trai tốt.

Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, như thể anh đã luôn như vậy. Tự nhiên đến nỗi cô không hề nghi ngờ gì.

Người kia vẫn đang nhìn cô, khóe môi anh hơi nhếch lên, nụ cười ấm áp.

Vân Xu ngại ngùng nói: “Hay là anh đưa túi cho tôi đi. Anh cũng ăn chút gì đi.”

 

Loading...