Thành Trạch tránh tay cô khi cô định lấy túi, cười nói: “Không cần đâu. Tôi ít khi ăn những thứ này. Hơn nữa, sắp đến lượt chúng ta rồi. Cô ăn xong cây kem trên tay đi.”
Đến lượt hai người, Vân Xu ngồi ở hàng đầu tiên. Nhân viên an toàn đến cố định ghế.
“Lo lắng sao?” Thành Trạch hỏi.
Vân Xu nắm chặt thanh chắn an toàn: “Siêu lo lắng luôn. Đây là lần đầu tiên tôi chơi cái này.”
“Cứ thả lỏng đi. Chạy hai vòng là xuống ngay thôi mà.” Thành Trạch an ủi.
Tàu lượn siêu tốc bắt đầu chạy, chậm rãi di chuyển đến đầu đường ray. Sau đó, nó đột nhiên lao xuống. Tiếng la hét kinh hoàng vang lên. Thế giới như đảo lộn. Tiếng gió rít bên tai.
Vân Xu ôm chặt ghế, tim cô đập thình thịch. Thỉnh thoảng, cô liếc nhìn vẻ mặt của Thành Trạch. Dù đang ở trên một chiếc xe lao xuống với tốc độ cao, nụ cười trên môi anh vẫn không hề thay đổi, rất thản nhiên, tự tại. Anh trông như không phải đang đi tàu lượn siêu tốc mà đang đi dạo trên mặt đất bằng phẳng.
Nhận thấy ánh mắt của cô, anh thậm chí còn rất thoải mái mỉm cười với cô.
Người bình thường có thể làm được đến mức này sao? Vân Xu mơ hồ nghĩ.
Lao xuống với tốc độ cao, xoay 360 độ, lực ly tâm khi chuyển hướng khiến cô cảm thấy tim mình như muốn bay ra ngoài.
Đa số mọi người trong tình huống này đều không thể kiểm soát được phản ứng cơ thể của mình.
Tàu lượn siêu tốc trở về vị trí ban đầu. Vân Xu run rẩy đứng dậy. Hai người lấy lại đồ gửi và rời đi.
Vân Xu thở hổn hển, không nhịn được hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Thành Trạch cong mắt cười: “Rất thú vị. Lần sau có cơ hội lại đến.”
Vân Xu nghi ngờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh. Rồi cô quay đầu lại nhìn những người cùng xuống tàu lượn. Vẻ mặt của những người có trạng thái tốt nhất cũng trắng bệch.
Ừm, không phải vấn đề của cô.
Hai người đang bàn xem trò chơi tiếp theo thì có một người mặc áo khoác đen đi tới. Anh nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, ánh mắt đảo liên tục.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Một chút không chú ý, Vân Xu bị người đó đ.â.m vào, suýt chút nữa ngã. May mắn là Thành Trạch đã kịp thời đỡ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-948-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-45.html.]
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi đang tìm một cửa hàng, không để ý đường đi.” Người đàn ông vội vàng xin lỗi, thậm chí còn cúi người xuống, thái độ rất thành khẩn: “Cô có sao không? Có bị thương không?”
Vân Xu xoa vai, xua tay: “Không sao đâu. Không cần lo lắng. Chỉ va chạm nhẹ thôi. Lúc nãy tôi cũng không chú ý nhìn đường.”
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Anh vội vàng lướt qua hai người.
Nụ cười trên mặt Thành Trạch không biết từ lúc nào đã biến mất. Anh nhìn về phía người đàn ông đang chuẩn bị rời đi: “Sau này nên nhìn xuống chân nhiều hơn. Nếu không cẩn thận đi nhầm đường, có thể sẽ gặp rắc rối đấy.”
Người đàn ông dường như khựng lại, rồi nhanh chóng bước đi.
Hai người va chạm không mạnh, rất nhanh cơn đau đã giảm đi gần hết.
Vân Xu hào hứng nói: “Đi thôi. Trò chơi bên kia sắp bắt đầu rồi.”
Thành Trạch ừ một tiếng. Nhân lúc xoay người, anh liếc nhìn hướng người đàn ông vừa đi. Người đó đã hoàn toàn biến mất sau một quãng đường không xa.
Anh không để ý nghĩ ngợi nhiều. Quả là người từng lăn lộn trong chính trị, hành động rất nhanh.
Công viên hải dương vừa lúc có màn biểu diễn cá heo.
Vân Xu nhìn thời gian, nhanh chóng quyết định chạy tới. Cô và Thành Trạch ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Các nhân viên biểu diễn mỉm cười, bơi lội trong làn nước trong xanh như cá. Bên cạnh, những chú cá heo phối hợp với động tác của họ, nhảy vọt lên khỏi mặt nước, tung bọt trắng xóa.
Một chú cá heo bơi đến gần khu vực khán giả, nhảy cao lên rồi bất ngờ lao xuống mặt nước.
Ngồi ở hàng đầu, Vân Xu theo bản năng nhắm mắt lại, giơ tay lên che chắn. Cùng lúc đó, cô bị ai đó kéo nhẹ, người cô ngả về phía sau.
Thành Trạch đã giúp cô chắn phần lớn bọt nước.
Trong khoảnh khắc đó, hai người dựa vào nhau rất gần. Tiếng thở và tiếng tim đập của họ vang lên rõ ràng.
Vân Xu ngơ ngác nhìn anh, mặt cô hơi ửng đỏ. Khoảng cách này quá gần.
“Cô có sao không?” Thành Trạch mỉm cười hỏi, tiện tay lau những giọt nước trên trán cô.