Bùi Dã Mục cầm lấy hai ly, đưa một ly cho Vân Xu.
Vân Xu lắc đầu: “Em không uống rượu.”
Chuyện xảy ra ở trang viên lần trước, cô đến giờ vẫn còn nhớ rõ. Uống say sẽ hỏng việc.
“Không cần uống, cầm cho có dáng thôi.” Bùi Dã Mục nhắc nhở: “Chúng ta chỉ là khách bình thường, mọi thứ phải theo số đông.”
Lúc này Vân Xu mới nhận lấy. Bàn tay trắng ngọc của cô cầm chiếc ly thủy tinh, màu xanh lam và màu trắng hòa quyện vào nhau, trông chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Những ánh mắt thoáng nhìn tới càng nhiều hơn.
Thích thú, khao khát, tò mò——.
Vụ Thành vậy mà lại xuất hiện một mỹ nhân như vậy. Chỉ riêng vóc dáng này thôi cũng đủ khiến người khác xao xuyến. Không biết là tiểu thư nhà ai.
Bùi Dã Mục không để ý đến những ánh mắt dò xét. Anh đương nhiên chiếm lấy vị trí bên cạnh Vân Xu. Mái tóc ngắn đen của anh bị gió thổi rối bời. Ánh mắt lơ đãng của anh nhìn xung quanh, thu hết mọi tình hình vào đáy mắt.
Sau đó, anh dựa vào khẩu hình khi nói chuyện phiếm để báo cáo tình hình cho người bên kia tai nghe.
“Khách nam ở hướng bốn giờ, đang nói chuyện phiếm với một quý cô mặc váy đỏ. Chú ý đến hắn.”
Đổng Bân khẽ đáp lời, đưa người đó vào danh sách theo dõi.
Tập đoàn buôn lậu chọn địa điểm ở đây chắc chắn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Cảnh sát có người của mình, bọn buôn lậu đương nhiên cũng sẽ có người theo dõi. Nếu tình hình không ổn, họ sẽ lập tức rút lui.
Ở tầng hai, gần cửa sổ, một bóng đen không rõ mặt đang nhìn về phía hai người, khóe môi anh ngậm ý cười.
Vân Xu hình như cảm nhận được điều gì đó, xoay người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cửa sổ trống không và một người hầu đang đóng cửa sổ.
Bùi Dã Mục cũng nhìn theo động tác của cô, đôi mắt anh nheo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-954-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-51.html.]
Thời gian từng chút trôi qua, vầng trăng xám ngày càng lên cao. Các vị khách bắt đầu đổ về sảnh tiệc. Theo thông lệ của tàu Marian, chủ du thuyền sẽ đọc diễn văn khai mạc buổi tiệc.
Sảnh tiệc vô cùng xa hoa, đèn chùm pha lê lộng lẫy, trang trí vàng son lộng lẫy, những cậu bé hóa trang thành thiên sứ giơ cao những ngọn đèn. Trên bốn bức tường khắc những câu chuyện thần thoại nhiều màu sắc kỳ diệu. Ngay cả tay vịn cầu thang cũng vô cùng tinh xảo.
Đứng ở vị trí trung tâm, ông La tóc đã hoa râm nhưng vẫn rất tinh anh. Ông cầm micro, phát biểu cảm nghĩ trước sự vây quanh của mọi người, kể từ khi ông có ý định đóng một chiếc du thuyền cho đến ngày hôm nay.
“…Hy vọng tối nay quý vị đều có một đêm tuyệt vời. Tôi, một ông già này, xin phép không làm mất thời gian của mọi người nữa.”
Người bên cạnh vội vàng nịnh nọt.
“Ông La trông trẻ trung như người trung niên vậy. Tôi đến tuổi này chắc chắn không bằng ông La.”
“Ông La sắc mặt hồng hào, vừa nhìn là biết thường xuyên rèn luyện. Chúng ta đều phải học hỏi theo ông nhiều hơn. Bận rộn công việc cũng không được quên sức khỏe.”
“Ha ha ha, chủ đề của buổi tiệc lần này cũng rất thú vị. Vũ hội hóa trang tôi vẫn là lần đầu tiên thử. Không ngờ đến tuổi trung niên rồi mà vẫn có thể trải nghiệm điều mới mẻ. Tâm thái của ông La thật giống như người trẻ tuổi vậy, khiến người khác ngưỡng mộ.”
Ông La cười ha hả nói chuyện phiếm với những người bên cạnh. Sống đến tuổi này, trải qua bao sóng gió, ông hiểu rõ những tâm tư nhỏ nhặt của người khác, chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi.
Rất nhanh, những người xung quanh lại chuyển sang chủ đề nghệ thuật mà ông La yêu thích nhất. Họ ca ngợi tính nghệ thuật của du thuyền, khen ngợi con mắt tinh tường của ông.
Không khí buổi tiệc dần trở nên thân mật. Những người đeo mặt nạ, cả nam lẫn nữ, y phục lộng lẫy, nói cười vui vẻ, nâng ly cụng chén.
Vân Xu đã sớm bị người khác chú ý tới.
Có người nồng nhiệt bưng ly rượu đi đến trước mặt cô, nhã nhặn lịch sự nói: “Vị tiểu thư này, tôi có vinh hạnh mời cô một ly không?”
Vân Xu còn chưa kịp trả lời, Bùi Dã Mục đã trả lời một cách đơn giản và rõ ràng: “Không thể.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vân Xu xin lỗi lắc đầu với đối phương. Đêm nay cô có mục đích riêng, không phải đến để dự tiệc.
Người kia có chút tiếc nuối, lại có chút không cam lòng, còn định mời lại lần nữa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của người bên cạnh Vân Xu, anh đã nuốt lại những lời định nói.