Đôi mắt đen kia tuy lười biếng, nhưng ý vị nguy hiểm trong đó lại rất chân thật, giống như một con sư tử đang ngủ gật trên thảo nguyên. Trông không hề nguy hiểm, nhưng một khi có bất kỳ hành động quá khích nào, đều sẽ gặp phải sự tấn công của nó.
Anh sẽ không chút do dự mà đạp bạn xuống chân, trừng phạt bạn vì đã khiêu khích anh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Người kia thất vọng quay trở lại. Những người khác có ý định cũng thấy vậy, đành kìm nén những bước chân rục rịch.
Trong góc khuất, những kẻ buôn lậu trao đổi ánh mắt mờ ám, im lặng đảm bảo sự phối hợp và đồng thời lặng lẽ trao đổi thông tin.
Đêm nay, giao dịch nhất định phải thành công.
Bùi Dã Mục và Vân Xu giả vờ nói chuyện phiếm, thực ra anh đang quan sát toàn bộ sảnh tiệc. Anh lơ đãng nhìn xung quanh, những thông tin khổng lồ, có thể nói là khủng khiếp, nhanh chóng xoay chuyển trong đầu anh.
Tìm kiếm, sàng lọc, xử lý, phân tích—— cuối cùng đưa ra kết luận.
Vân Xu nghe Bùi Dã Mục khẽ nói ra hết người này đến người khác, trong lòng càng thêm bội phục. Khả năng thu thập và phân tích thông tin ở trình độ này cả đời cô cũng không đạt được.
“Đừng tùy tiện nhìn lung tung.” Bùi Dã Mục lại nhắc nhở.
Vân Xu nói: “Vâng.”
Đổng Bân và đồng sự bên này nhận được tin tức từ Bùi Dã Mục, đúng như dự đoán, họ đang bí mật theo dõi một người, muốn điều tra rõ địa điểm giao dịch cụ thể.
Dưới vẻ ngoài hào nhoáng, những dòng chảy ngầm lặng lẽ kích động, ánh trăng trên bầu trời càng thêm lạnh lẽo.
Một ban nhạc nhỏ chơi những bản nhạc du dương bên cạnh sàn nhảy. Các vị khách bước ra sàn nhảy, nhẹ nhàng khiêu vũ, váy áo tung bay, vô cùng đẹp mắt.
Khung cảnh này rất thích hợp để đưa vào tranh vẽ, và quả thật có một họa sĩ đang tỉ mỉ quan sát ở một bên. Đây là thói quen của ông La, mỗi năm ông đều vẽ một bức tranh treo trên tàu Marian.
Bùi Dã Mục đặt ly rượu xuống, kéo Vân Xu vào sàn nhảy.
“Từ từ chúng ta——.” Vân Xu ngạc nhiên, lời còn chưa nói hết.
Bùi Dã Mục ghé sát tai cô nói nhỏ: “Chúng ta đã thu hút rất nhiều ánh mắt rồi. Bây giờ hãy tưởng tượng mình là một vị khách bình thường, những chuyện khác không cần phải xen vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-955-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-52.html.]
Vân Xu mím môi, im lặng gật đầu.
Bùi Dã Mục cúi người, đưa tay về phía cô. Trong đôi mắt đen của anh ẩn hiện ý cười, nhưng dường như chỉ là ảo giác. Anh vẫn là ông chủ lười biếng đó.
Vân Xu đưa tay ra, sau đó cảm thấy eo mình bị chạm nhẹ, sự đụng chạm như có như không khiến cô hơi không tự nhiên.
Vốn tưởng rằng hai người chỉ tùy tiện lắc lư trên sàn nhảy, kết quả Bùi Dã Mục thật sự dẫn cô khiêu vũ.
Mỗi một lần xoay tròn, mỗi một lần lùi về phía sau, mỗi một lần tiến lên đều rất nhịp nhàng.
Cổ áo sơ mi trắng của anh hơi mở, có thể thấy yết hầu đang chuyển động, giống như con người anh vậy, có một cảm giác lười biếng.
Chiếc váy trắng như dòng nước khẽ lay động, thanh lịch mà uyển chuyển nhẹ nhàng.
Hai người dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.
Đột nhiên, ánh đèn trong sảnh tiệc vụt tắt, mọi người kinh hô một tiếng. Sau đó, phong cách âm nhạc thay đổi, trở nên ái muội và vui tươi hơn. Mọi người trên mặt lộ ra vẻ phấn khích hiểu ý.
Đây là một bản nhạc để mọi người đổi bạn nhảy. Ánh đèn hơi tối cộng thêm sự kích thích của việc sắp đổi bạn nhảy khiến không khí trở nên càng thêm ái muội.
Trong ánh sáng tối tăm.
Bùi Dã Mục khẽ nhíu mày: “Em——.”
Anh vừa mới mở miệng nói một chữ thì nhạc đã chuyển sang đoạn khác, đến lúc đổi bạn nhảy.
Vân Xu ngước mắt, câu hỏi còn chưa kịp thốt ra thì đã có người nắm lấy tay cô. Lực đạo mềm nhẹ mà chắc chắn. Cô bị kéo vào lòng anh, sau đó bị ôm eo, bất giác đi theo nhịp điệu của đối phương.
Người này mặc một bộ vest màu xám tối, cổ áo thắt nơ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen, tóc đen chải ngược ra sau, trên đầu đội mũ phớt. Khóe môi anh ngậm một nụ cười tao nhã vừa phải, trước n.g.ự.c cài một bông hoa hồng trắng.
Một cảm giác rất quen thuộc.
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu cô.
“Ôn tiên sinh?” Vân Xu buột miệng thốt ra.
Ôn Minh Hàm nhân cơ hội cúi người xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, vừa chạm vào đã tách ra, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ rơi xuống: “Vân tiểu thư, đã lâu không gặp. Xin thứ lỗi cho sự thất lễ vừa rồi của anh.”