Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 962: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (59)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 09:35:48
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo một tiếng va chạm rất nhỏ, các vị khách sững sờ tại chỗ.

Sảnh tiệc ồn ào trở nên tĩnh lặng đến quỷ dị, chỉ còn tiếng lửa cháy xèo xèo.

Người con gái đứng sau ngọn lửa mặc một chiếc váy trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh như đêm khuya, đôi môi đỏ thắm như nhuộm chu sa. Khuôn mặt cô ấy hội tụ vẻ đẹp kinh tâm động phách, tỏa ra muôn vàn ánh hào quang, như một nữ thần lặng lẽ bước xuống trần gian. Bất kỳ ai nhìn thấy cô ấy đều sẽ chìm đắm ngay lập tức.

Ngay cả ánh trăng ảm đạm dừng lại trên người cô ấy cũng dường như trở nên dịu dàng hơn.

Nhiệt lượng đánh thức sự hoảng loạn của mọi người. Họ nóng lòng, như thể đang ở trong dung nham sôi sục, nhưng lại không thể ra tay, chỉ có thể kêu gọi tại chỗ.

“Tiểu thư, mau lại đây! Chỗ đó rất nguy hiểm! Nhanh lên!”

“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Mau nghĩ cách!”

“Người đâu! Nhân viên cứu viện đâu!”

Dầu nặng màu đen lan rộng khắp boong tàu, ngọn lửa dữ tợn cháy rực, thắp sáng đêm tối, như muốn thiêu rụi bóng tối.

Vân Xu rất muốn qua đó, nhưng lửa quá lớn. Giữa cô và khu vực an toàn cách nhau mấy mét ngọn lửa, những đợt sóng nhiệt cuồn cuộn khiến người ta khó có thể chịu đựng, ngăn cản cô.

Ngọn lửa tham lam leo lên dầu đen, không ngừng lan rộng, uốn lượn về phía hai người.

Cuối cùng, Bùi Dã Mục che chắn phía trước, Vân Xu không thể không ngồi xuống mép thuyền, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể. Trước mặt cô là ngọn lửa dữ dội không thể ngăn cản, phía sau là Biển Đen nuốt chửng mọi thứ. Cô và Bùi Dã Mục rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Gió biển mạnh mẽ thổi tới, ngọn lửa bị thổi xiêu vẹo, rất nhanh lại lấy lại thế, tiếp tục tiến đến, tham lam muốn nuốt chửng mọi thứ trước mắt.

Mọi người đều thót tim, điên cuồng kêu gọi.

“Mau gọi người dập lửa! Người đâu! Chết hết rồi sao!”

“Xin các người! Mau gọi người cứu cô ấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-962-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-59.html.]

“Cứu cô ấy!”

Có vài cô gái ngồi bệt xuống đất khóc thút thít trong hoảng loạn. Lại có người đi tìm bình chữa cháy, có người đi tìm nước, tính toán nhúng ướt quần áo để lao vào lửa cứu người, thậm chí còn có người tính toán lao thẳng vào lửa.

Tay Bùi Dã Mục đặt lên cúc áo. Vân Xu không biết bơi, chỉ dựa vào một mình anh đưa cô ra biển thì quá nguy hiểm. Anh tính toán cởi áo khoác trùm lên người cô, ôm cô nhảy xuống, như vậy cô sẽ chịu ít tổn thương nhất.

Đúng lúc anh chuẩn bị cởi áo khoác, một cảm giác rung động truyền đến. Bùi Dã Mục lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn màn hình. Trong làn khói đặc mơ hồ, anh vẫn nhìn rõ nội dung trên đó.

Bùi Dã Mục quay đầu lại nhìn Vân Xu. Mặt cô tái nhợt, trong mắt đầy nước mắt sinh lý. Anh lại nhích lại gần phía sau, nhìn về phía mặt biển đen ngòm không ánh sáng.

Chưa từng do dự nhiều như vậy, Bùi Dã Mục dùng áo khoác bao lấy cô, khẽ nói: “Tôi muốn đưa cô nhảy xuống, đừng sợ, tôi sẽ luôn kéo cô.”

Có lẽ là hít phải một ít khói đặc, giọng anh khàn khàn, vừa thấp vừa trầm, nhưng lại rõ ràng truyền đến tai cô.

Vân Xu miễn cưỡng gật đầu.

Bùi Dã Mục vượt qua mép thuyền, ôm cô vào lòng theo tư thế bảo vệ hoàn toàn.

Ngọn lửa tạo thành chướng ngại ngăn cách mọi đường chạy trốn, thế lửa dữ dội, không cho bất kỳ cơ hội nào. Nhưng xuyên qua ngọn lửa vặn vẹo và sóng nhiệt vô hình, gần như kỳ tích, Vân Xu nhìn về phía hai người trong đám đông kia. Sắc mặt Ôn Minh Hàm và Thành Trạch đều rất khó coi.

Vân Xu lần đầu tiên thấy họ có vẻ mặt vô cảm như vậy, dường như có bóng tối đang cuộn trào phía sau.

Trong đầu cô mơ hồ hiện lên một ý nghĩ, họ rất phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.

Nhưng đồng thời, Vân Xu lại nhận được sự trấn an từ ánh mắt của hai người, họ muốn cô đừng sợ hãi.

Vài thủy thủ cầm bình chữa cháy nhanh chóng chạy tới, muốn dập tắt ngọn lửa.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Người đẹp sau ngọn lửa cuối cùng quay đầu lại nhìn họ một cái, trong mắt ánh lên ánh trăng tuyệt vọng, cuối cùng bị người đàn ông ôm cùng nhau rơi xuống biển sâu đen ngòm.

“Không!!!!!!” Có người kêu lên xé lòng xé phổi.

Vệt màu trắng kia đẹp đến cực điểm, cũng tàn khốc đến cực điểm, cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ còn lại bông hồng trắng dần khô héo trong ngọn lửa.

Loading...