Ôn Minh Hàm chậm rãi nói: "Ba năm trước Vụ Thành khác bây giờ, mấy năm nay có cải thiện, nhưng lúc đó tỷ lệ phạm tội rất cao, không thích hợp cho em cư trú. Anh nghĩ bà Vân là xuất phát từ lo lắng cho em, hy vọng em có thể đến một thành phố an toàn hơn để sống."
Vân Xu đã lâu không nói chuyện. Hàng mi đen dài run rẩy, bóng đổ xuống che khuất thần sắc trong mắt.
Mèo Ragdoll dường như nhận thấy sự phức tạp trong lòng chủ nhân, l.i.ế.m liếm mu bàn tay cô, nhẹ nhàng kêu meo một tiếng.
Ôn Minh Hàm hạ giọng nói: "Ý định của em bây giờ thế nào? Có muốn rời khỏi Vụ Thành không?"
Bên cạnh, TV đang phát tin tức. Người dẫn chương trình với nụ cười pha lẫn hưng phấn, thông báo cuộc điều tra gần một năm qua: "...Năm nay tỷ lệ phạm tội so với năm trước đã giảm xuống một nửa, Vụ Thành lại bước ra một bước dài trên con đường ngăn chặn tội phạm, dưới đây là tình hình cụ thể..."
Giọng nói rõ ràng vang vọng trong phòng khách, đánh vỡ sự tĩnh lặng.
"Không cần." Vân Xu nói: "Mọi thứ ở đây đều đang tốt lên, sau này sẽ càng tốt hơn. Vụ Thành sẽ trở thành một nơi tốt đẹp giống như những thành phố khác." Khóe môi cô khẽ nhếch, giống như đóa hoa yên tĩnh dịu dàng.
Cô ở đây sẽ rất an toàn, hơn nữa nơi này có những người cô lưu luyến.
Ôn Minh Hàm khẽ mỉm cười: "Sẽ như em nói, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn."
...
Sau một khoảng thời gian.
Ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa kính chiếu xuống sàn nhà. Chuông gió trước cửa quán cà phê đung đưa, tiếng chuông thanh thúy êm tai.
Liên Văn ở quầy ngẩng đầu: "Vân Xu, cậu đến rồi."
Vân Xu đặt túi xuống: "Xin lỗi, đến hơi muộn."
Liên Văn liếc đồng hồ: "Còn thiếu vài phút nữa mà, sao gọi là muộn được." Cô cười nói: "Tôi hôm qua lại thử làm vài cái bánh mì, đặt ở bàn bên trái đó, vừa rồi đã hâm nóng lại, mau đi ăn đi."
Hứa Vận Minh theo bản năng lẩm bẩm: "Cái giống Godzilla đó hả?"
Vừa nói xong, lòng bàn chân đau nhói. Liên Văn cười tủm tỉm nhìn anh, gót giày không chút lưu tình giẫm lên giày da.
Mặt Hứa Vận Minh tái mét, vội vã xin lỗi.
Vân Xu khẽ cười. Vì yêu thích bầu không khí của quán cà phê, cô đã quay trở lại làm việc ở đây, chỉ có rất ít người biết tin tức này.
Những người biết tin đều ngầm giúp che giấu, ai cũng không muốn có thêm người cạnh tranh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cuộc sống của cô tạm coi là bình lặng, nếu bỏ qua những lời tỏ tình thường xuyên xuất hiện và những lời khen ngợi "cầu vồng" không ngừng trên mạng.
Bùi Dã Mục từ cửa sau đi ra, nhìn cô một cái, lười nhác nói: "Lần sau buổi tối không được thức khuya, cơ thể em chịu không nổi."
Vân Xu chột dạ quay đầu đi, sao lại bị phát hiện nữa rồi. "Em biết rồi."
Tiếng chuông gió lại vang lên.
Tô Dục Trạch đi đến trước quầy: "Một ly cà phê đen." Sau đó nhìn về phía Vân Xu, mày nhíu lại: "Sắc mặt hơi kém, ngủ muộn sao?"
Vân Xu: "..."
Mình chỉ lén lút thức khuya một chút thôi mà, tại sao lúc nào cũng bị người khác nhìn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-969-ket-thuc-the-gioi-14.html.]
Liên Văn nhịn không được cười: "Tốt thôi, đừng buồn bực nữa, cùng tôi làm cà phê đi."
Vân Xu đã học pha cà phê với Liên Văn được một thời gian, coi như đã nắm vững quy trình.
Cô cúi đầu, hết sức tập trung, đâu ra đấy thực hiện các bước. Liên Văn ở bên cạnh cẩn thận hướng dẫn, hương cà phê tràn ngập xung quanh.
Đột nhiên, giọng nói mỉm cười vang lên: "Phiền cho một ly cà phê."
Vân Xu ngước mắt, Ôn Minh Hàm đứng ở trước quầy. Tay anh khoác bộ âu phục, áo sơ mi trắng và gile đen quen thuộc, nụ cười tao nhã.
Cô cười nói: "Không thành vấn đề."
Vân Xu vừa định tiếp tục động tác trên tay, tiếng cốc thủy tinh gõ nhẹ truyền đến. Nhìn qua, ngoài cửa sổ, Thành Trạch đang cười với cô, đôi mắt cong lên, trong mắt ngập nắng sớm.
"Chào buổi sáng." Anh nói khẩu hình miệng, cười rất hiền lành vô hại.
Vân Xu vui vẻ vẫy tay với anh.
Bùi Dã Mục ngồi ở chiếc bàn tròn gần nhất, cười nhạt, đúng là ba người "âm hồn bất tán".
Liên Văn nhún vai. Từ khi Vân Xu trở lại quán cà phê, ba vị này liền thường xuyên đến mua cà phê, có thể nói là máy chấm công chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, mỗi ngày nhìn thấy bốn người gặp mặt ở quán cà phê, là người đứng ngoài, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Cánh cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, một mùi hương thoang thoảng bay vào, hòa quyện với hương cà phê ở quầy, thấm vào tận tim gan.
Con phố này đã có sự thay đổi rất lớn, khác với trước đây. Bây giờ, trước nhiều cửa hàng trồng đầy hoa hồng trắng, trắng như tuyết, cánh hoa mềm mại, tạo thành một bức tranh cuộn rất đẹp. Thậm chí còn có du khách đặc biệt đến để ngắm.
Không biết từ khi nào, hoa hồng trắng trở thành biểu tượng của Vân Xu. Có lẽ là vì đêm đó cô mặc chiếc váy lễ phục màu trắng, hay có lẽ vì đóa hoa hồng trắng rơi vào biển lửa đêm ấy, nhưng vẫn chưa bị thiêu rụi.
Mọi người đều nói, đây là loài hoa không ai nỡ lòng làm tổn thương. Trồng hoa hồng trắng trước cửa, ngay cả người đi ngang qua cũng phảng phất trở nên dịu dàng hơn.
Dần dần, người trồng hoa hồng trắng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng cả Vụ Thành đều quen thuộc với việc trồng hoa hồng trắng.
Từ đó, Vụ Thành có một biệt danh.
—— Thành phố hoa hồng trắng.
Cô là đóa hoa hồng trắng đẹp nhất của tòa thành này.
[Nhiệm vụ mã số: C-59853218
Hệ thống mã số: T0000047
Mục tiêu nhiệm vụ:
1.Sống sót (Hoàn thành 100%)
2.Giữ được viên đá quý Juliet (Hoàn thành 100%)
3.(Nhiệm vụ ẩn) Giảm tỷ lệ phạm tội của Vụ Thành (Hoàn thành 100%)
Cấp bậc hoàn thành: SS
Đánh giá: Bạn là đóa hoa hồng trắng lặng lẽ nở rộ, xua tan mọi bóng tối.]