[Nhiệm vụ đánh số: C-60112787
Hệ thống đánh số: T0000047
Mục tiêu nhiệm vụ:
1. Sống sót (Độ hoàn thành?)
2. Cứu giúp đồng đội (Độ hoàn thành?)
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cấp bậc hoàn thành: Chưa đánh giá
Đánh giá: Chưa đánh giá.]
Mặt trăng m.á.u thê lương treo cao trên nền trời, như thể nhỏ ra m.á.u đỏ tươi. Cánh đồng hoang vắng yên tĩnh như tờ, phóng mắt nhìn lại không thấy điểm cuối, chỉ có tuyệt vọng.
Người con gái đứng giữa cánh đồng, ngơ ngác nhìn trăng máu, trong mắt một mảnh mờ mịt.
Cô ấy không biết nơi này là đâu, cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, thậm chí ngay cả mình là ai cũng không biết, chỉ có một mình cô độc.
Phải làm gì bây giờ?
Cô ấy nghĩ, phải tìm được đường về.
Còn trở về nơi nào, cô không biết.
Người con gái chậm rãi bước đi trên cánh đồng. Đôi chân trần trắng nõn giẫm lên đá vụn, nhưng lại không hề hấn gì. Cô như không hề hay biết, tiếp tục bước tới.
Trên con đường mênh m.ô.n.g vô tận, tiếng gọi mời không biết từ đâu vang lên, hư ảo và phiêu diêu, như từ phía chân trời vọng lại.
"Lại đây nào, mau lại đây, ta đang đợi ngươi."
"Ta vẫn luôn đợi ngươi."
Tiếng gọi mời không ngừng, lặp đi lặp lại bên tai.
Người con gái dừng bước, ngơ ngác nhìn quanh bốn phía. Vẫn là cánh đồng hoang vắng trống rỗng, yên tĩnh đến đáng sợ, không thấy bất cứ bóng dáng nào.
Nhưng cô lại như cảm nhận được điều gì đó, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và bất an.
Muốn chạy trốn.
Đó là ý nghĩ đầu tiên của cô.
Người con gái vội vàng thu ánh mắt lại, muốn bước nhanh hơn, nhưng khi ngước mắt lên trong tích tắc, động tác của cô khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-970-the-gioi-15-biet-thu-trong-rung-1.html.]
Một bóng đen đứng trước mặt cô. Thân thể anh như hút đi tất cả ánh sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng đôi tay lại như những nhánh cây khô khốc vừa dài vừa nhọn. Anh, hoặc nó, từ từ nâng tay lên với tốc độ cực chậm, chỉ về một hướng xa xa.
Đó là một tòa biệt thự cũ nát, đứng lạc lõng đột ngột giữa cánh đồng.
Nơi này vừa rồi có nhà sao?
Cô ấy ngẩn ngơ.
"Xu Xu, Xu Xu..."
"Xu Xu!"
Vân Xu bỗng dưng mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía người gọi mình. Khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, mái tóc đen hơi rối rủ xuống trán, lông mày nhíu lại, ánh mắt đen láy, mũi cao thẳng. Người đàn ông trước mặt không nghi ngờ gì là một người rất gây chú ý.
Lộ Lâm Yến.
Cũng là bạn trai cô.
Lộ Lâm Yến đang đưa tay chạm vào má cô: "Tỉnh rồi à? Vừa nãy sắc mặt em hơi kém, mơ thấy ác mộng à?"
Vân Xu dừng lại một chút, mới hoàn hồn: "Mơ một giấc mơ, nhưng không nhớ rõ, chắc không phải ác mộng đâu."
Trong lòng cô không có cái cảm giác thấp thỏm sau khi mơ ác mộng.
Lộ Lâm Yến nghe vậy, cẩn thận quan sát sắc mặt bạn gái, xác nhận vẫn ổn, biểu tình hơi dịu lại. Bàn tay to trực tiếp ôm chặt cô vào lòng: "Có thể là không nghỉ ngơi tốt. Lát nữa tới khu nghỉ dưỡng rồi, em vào phòng nghỉ ngơi cho tốt một lát nhé."
"Ừm." Vân Xu nắm lấy tay bạn trai cọ cọ, hơi ấm từ lòng bàn tay khô ráo truyền tới xua tan cái lạnh trên da.
Trương Thừa đang lái xe xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh tình tứ của hai người, cười hì hì nói: "Ai da, Lộ đại thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng biết "luyện cương thành nhu" rồi. Bình thường tính tình thì cứng rắn lắm cơ, nhìn xem vừa nãy cái bộ dạng dịu dàng kia kìa."
Vân Xu mặt ửng hồng, hơi ngượng ngùng.
Lộ Lâm Yến cười đá vào ghế lái một cái: "Chỉ có cậu nói nhiều. Tập trung lái xe đi."
Trương Thừa giả vờ than thở: "Đây đúng là điển hình của việc "có vợ là quên anh em" rồi. Nhìn kìa, nhìn kìa."
Lộ Lâm Yến nói: "Nói nữa tôi ném cậu xuống xe đấy."
Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt anh rõ ràng rất hưởng thụ. Nghe bạn bè ví von mình và người yêu thành vợ chồng, tâm trạng Lộ Lâm Yến rất tốt.
Trịnh Dư Giác ngồi ghế phụ cầm bản đồ, đầu cũng không ngẩng: "Chú ý đường đi, chỗ này nhiều đường rẽ, sơ sẩy một chút là đi nhầm ngay, lúc đó thì rắc rối to đấy."
Trương Thừa nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
Vu Cẩn Cẩn từ trong túi lấy ra chai nước khoáng, vặn nắp chai, đưa cho Trương Thừa: "Lái xe lâu rồi, uống nước đi."
"Cảm ơn bạn gái đáng yêu nhất thế giới." Trương Thừa nhận lấy nước, nhanh chóng uống một ngụm, rồi đặt lại vào tay Vu Cẩn Cẩn.