Lộ Lâm Yến bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc đen còn nhỏ nước. Anh nhìn về phía bạn gái đang quay lưng lại.
“Đang làm gì đó?”
Vân Xu đeo lại chiếc vòng tay vào tay.
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chuyện ban ngày.”
Cảnh Lộ Lâm Yến và Trương Thừa cãi nhau trước đó khiến cô chọn cách né tránh chủ đề về chiếc vòng tay.
Lộ Lâm Yến cho rằng cô vẫn còn sợ hãi. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, an ủi: “Biệt thự trong ngoài chúng ta đều đã kiểm tra qua rồi, không có người khác đâu. Phòng sách ánh sáng kém lắm, có thể là em không cẩn thận nhìn nhầm thôi.”
Vân Xu chỉ có thể chấp nhận lời giải thích này.
Nhìn thấy tóc bạn trai ướt sũng, cô thuận tay cầm lấy khăn lông, giúp anh lau tóc. Chiếc khăn lông trắng từng chút một hút khô hơi nước bám vào tóc.
Lộ Lâm Yến cảm nhận được bàn tay mềm mại lướt qua tóc mình, lộ ra vẻ thích ý. Anh tận hưởng mỗi lần được ở riêng thân mật với Vân Xu.
Đặc biệt là những tương tác tự nhiên và ngọt ngào thế này.
Lộ Lâm Yến phối hợp ngồi yên ở mép giường, ánh mắt tùy ý lướt trong phòng. Cuối cùng, mắt anh dừng lại trên chiếc gương.
Đồng tử anh co rút lại.
Vân Xu vừa mới chuẩn bị đổi góc lau tóc, liền thấy bạn trai bỗng nhiên đứng bật dậy, quay đầu nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Cô đi theo nhìn qua. Bên cửa sổ chẳng có gì cả. Tấm rèm lụa mỏng màu trắng che khuất một nửa cảnh vật bên ngoài.
“Sao vậy anh?”
Lộ Lâm Yến không đáp lời. Anh lập tức đi tới, đột ngột kéo mạnh rèm cửa ra. Bóng đêm đen thẫm hiện ra trước mắt. Bên ngoài không có một bóng người. Anh lại cẩn thận kiểm tra một lượt quanh cửa sổ.
Không thu được gì. Sắc mặt anh khó coi đứng tại chỗ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vân Xu kinh ngạc nhìn hành động của anh. “A Yến, anh đây là…”
Lộ Lâm Yến khóa kỹ cửa sổ, kéo rèm lại. Anh quay người nói: “Không có gì, là anh vừa nãy bị hoa mắt.”
Hoa mắt sao? Anh đã nhìn thấy gì à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-987-biet-thu-trong-rung-18.html.]
Vân Xu cầm chiếc khăn lau đầu, mờ mịt ngồi trên giường.
Lộ Lâm Yến nở nụ cười như không có chuyện gì. “Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.”
Anh cầm lấy chiếc khăn lông từ tay bạn gái, ném lên ghế dựa. Sau đó kéo cô nằm vào chăn. Anh làm như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nếu Lộ Lâm Yến không muốn nói, Vân Xu cũng không có ý định truy hỏi. Cô chỉ không ngừng rúc sâu hơn vào lòng anh. Chuyện ban ngày vẫn để lại bóng ma cho cô.
Tắt đèn chính đi, căn phòng chìm vào bóng tối. Càng rúc gần bạn trai, cô càng có cảm giác an toàn hơn.
Cho đến khi một tiếng kêu rên khẽ vang lên.
Lộ Lâm Yến bất đắc dĩ nói: “Em mà còn rúc nữa, chúng ta đêm nay đừng ngủ nữa.”
Vân Xu hoàn hồn, lập tức ngoan ngoãn nằm yên trên giường. Cô nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Chỉ có hàng mi đen dài khẽ run rẩy không ngừng.
Lộ Lâm Yến mỉm cười. Bàn tay to ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại.
“Ngủ ngon.”
Chờ đến khi tiếng thở của người trong lòng đã đều đặn, người đàn ông trên giường mở mắt ra, ngồi dậy. Anh mặt vô cảm nhìn về phía chiếc gương trên tủ quần áo.
Nương theo bóng đêm u ám, trong gương phản chiếu cảnh vật trong phòng ngủ: bàn làm việc, giường, ghế dựa, tủ... không khác gì ban ngày.
Nhưng Lộ Lâm Yến nhớ rõ mình vừa nãy đã nhìn thấy trong gương một người lẽ ra đã chết.
Người đó lúc ấy đứng ngay bên cửa sổ, lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm anh và Vân Xu. Nhưng chờ Lộ Lâm Yến đi đến cửa sổ xem xét tình hình, anh lại phát hiện chẳng có gì cả.
Như thể đó chỉ là ảo giác của anh.
Không đúng, nhất định là ảo giác. Cảnh đối phương được hạ táng anh nhớ rõ mồn một.
Không thể nào sai được.
Lộ Lâm Yến rũ mắt xuống. Tay trái khẽ vuốt mái tóc dài xõa ra của bạn gái. Anh nhíu mày suy nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay. Anh không tin vào chuyện ma quỷ. Anh nghiêng về hướng có khả năng họ đã ăn nhầm thứ gì đó gây ảo giác.
Hoặc cũng có thể vị trí địa lý nơi này có vấn đề, giống như anh nói với bạn gái ban ngày, một con vật cũng không có.
Ví dụ tương tự, nổi tiếng nhất trên thế giới hẳn là Tam giác Bermuda.
Lộ Lâm Yến quyết định ngày mai sẽ thảo luận thêm với Trương Thừa và Trịnh Dư Giác. Nếu có vấn đề thật, tốt nhất là nên rời đi sớm.