Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Cô dâu dân quốc bị hủy hôn trước mặt mọi người (60)

Cập nhật lúc: 2025-04-12 03:44:20
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Xu cúi người vén rèm nhìn xuống, quả nhiên Quản Giác đang nhìn lên, còn vẫy tay với cô, cười rất tươi.

Cha Quản ngồi bên cạnh vẻ mặt bình thản, dường như không phản đối.

Những người khác thấy vậy, lo lắng cơ hội bị cướp mất, vội vàng giơ bảng.

“Lý cục trưởng, 30 vạn.”

“Hoàng xã trưởng, 40 vạn.”

Giá của chiếc trâm liên tục tăng, nhanh chóng vượt quá 100 vạn, rồi hướng tới hai trăm vạn.

Không khí trong sảnh nóng lên, mọi người không nhường nhịn.

“Nghê lão gia, nghe nói gần đây ông lại có được món đồ lạ, sao còn đấu giá chiếc trâm này, nhường cho em út một cơ hội đi.”

“Ai, lão đệ, đồ tốt đã bày ra ở đấu giá hội, đâu ra chuyện nhường hay không, tất nhiên là có năng lực thì được.”

“Nói đúng lắm, mọi người đều hiểu ý nhau, không cần lý do thừa thãi.”

“Nếu có thể được Vân tiểu thư nhớ đến, chút tiền này tính là gì!”

Cả sảnh ồn ào.

Trên lầu, Kinh Nam Lĩnh nhìn rõ tình hình bên dưới, ánh mắt dừng lại trên hai người nhà họ Quản, không rõ cảm xúc.

Quản gia cũng thức thời, sau tiệc cưới đã cho Quản Hòa Ngọc ra ở riêng.

Xem ra, Quản Giác này cũng không phải người an phận.

“Thích chiếc trâm này?” Kinh Nam Lĩnh hỏi.

Vân Xu ngập ngừng gật đầu, cô quả thật có chút thích, nhưng giá cả quá cao, sắp phá 300 vạn rồi.

Kinh Nam Lĩnh gật đầu, nhìn người hầu bên cạnh.

Người hầu hiểu ý, giơ bảng.

Trên đài, giọng người bán đấu giá hơi cao lên: “Kinh tư lệnh ra giá 400 vạn!”

Quản Giác cắn răng, tiếp tục tăng giá, muốn mua cho Vân Xu một món đồ vừa ý.

Nhìn chiếc trâm lộng lẫy kia, cậu cảm thấy trừ Vân Xu ra, không ai xứng hơn.

“Quản tiên sinh, 410 vạn!”

Cha Quản liếc nhìn con trai út, không ngăn cản. Sau khi con trai cả rời đi, con trai út thể hiện năng lực khiến ông rất hài lòng, cả thủ đoạn lẫn tâm tính đều có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-60.html.]

Nhưng so với Kinh Nam Lĩnh, tuyệt đối không thể, nếu Quản Giác sinh sớm mấy năm, cố gắng tranh đấu, sớm tích lũy thực lực, có lẽ còn có tư cách cạnh tranh, đáng tiếc trên đời không có nếu như.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Con trai chịu thiệt chút cũng tốt, có lẽ sẽ có thêm ý chí chiến đấu.

Phương Hàn Triệt cũng muốn giơ bảng, nhưng bị mẹ ngăn lại: “Hàn Triệt, quan hệ giữa Vân tiểu thư và Kinh tư lệnh đã rõ ràng rồi, con cần gì phải thế.”

Nếu Vân Xu vẫn độc thân, hoặc người bên cạnh cô là người thường, bà nhất định sẽ ủng hộ con trai theo đuổi cô.

Nhưng Vân Xu rõ ràng là một đôi với Kinh tư lệnh, con trai bà không có phần thắng.

Phương Hàn Triệt khựng lại, bất lực buông tay, khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót.

Anh biết chứ, nên mới càng không cam lòng.

Lần đầu gặp mặt, anh đã không có cơ hội.

“Smith tiên sinh, 450 vạn!”

“Bartlett tiên sinh, 460 vạn!”

Ai cũng muốn có được.

“Đáng ghét! Mấy người nước ngoài này cũng đến xem náo nhiệt, thật không biết xấu hổ.”

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, anh muốn bị đuổi ra ngoài sao? Trên đường đấu giá không được gây tranh chấp, họ không giống trước đây, hoàn toàn không hiểu tiếng Hoa.”

Người hầu bên cạnh Kinh Nam Lĩnh lại giơ bảng.

“Kinh tư lệnh, 500 vạn!”

Giám đốc ngân hàng nhìn chiếc rèm châu hơi lay động, trong lòng quyết tâm, trực tiếp giơ bảng.

“Giám đốc Tôn, 550 vạn!”

Vân Xu kinh ngạc, cô thích chiếc trâm, cũng có chút hiểu biết, có thể thấy giá này đã vượt xa giá trị thật của nó.

Thì ra chiếc trâm được hoan nghênh như vậy sao, cô có chút kinh hãi.

Vân Xu nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, ghé vào tai Kinh Nam Lĩnh, khẽ nói: “Hay là chúng ta bỏ đi, đắt quá.”

Kinh Nam Lĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, anh nắm tay lại, che ở bên môi, giấu đi một chút ý cười: “Em có phải hiểu lầm về tài lực của phủ tư lệnh không?”

Vân Xu lắc đầu, cô biết phủ tư lệnh rất giàu.

“Chỉ là cảm thấy không cần thiết thôi.”

Kinh Nam Lĩnh cúi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Vân Xu còn mang theo chút buồn rầu.

Cô dường như không ý thức được mình được hoan nghênh đến mức nào. Chiếc trâm này rơi vào tay cô, chỉ cần được cài một lần, giá trị sau này sẽ tăng lên gấp bội.

 

Loading...