Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 45: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà (9)

Cập nhật lúc: 2024-05-23 20:13:41
Lượt xem: 29

Chu Việt Trạch ngồi đó bất động, mặc kệ bác sĩ Chung muốn làm gì thì làm, sau khi Chu Trình Hi rời đi, cậu cười lạnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hướng Hàn: “Chắc là anh đang rất đắc ý đúng không?”

Hướng Hàn cạn lời, là cha ruột của cậu đưa cậu đến đây mà, đâu liên quan gì đến tôi.

Cậu đẩy mắt kính đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo lên, giọng nói lạnh lùng: "Có vẻ cậu đang có chút hiểu lầm gì đó, từ đầu đến cuối tôi đều chưa làm gì cả, kể cả việc đánh thuốc cậu.” Đều là do cha với em trai cậu làm, muốn giận thì đi mà giận bọn họ ấy.

Chu Việt Trạch hiểu ý của cậu, vì vậy mới càng thêm oán hận, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu đuối, hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải anh gây áp lực cho bọn họ thì sao bọn họ phải làm việc này?”

“Chu gia cắt đứt việc làm ăn của tôi, tôi trả thù cũng là chuyện đương nhiên. Về phần cha cậu bán con trai vì lợi ích riêng thì là do ông ta tự mình lựa chọn, cho dù không phải là tôi thì ông ta cũng sẽ làm như vậy. "

Chu Việt Trạch bị đ.â.m trúng chỗ đau, lập tức im lặng. Ai bảo mẹ cậu ta chỉ là tình nhân, từ lúc sinh ra đã thua kém Chu Việt Khanh, cuối cùng cũng chỉ có thể bị coi thành công cụ để lợi dụng.

Thấy cậu ta không nói nữa, Hướng Hàn xoay người rời đi, ra lệnh cho quản gia vẫn đứng ngoài cửa: “Lát nữa dẫn cậu ta đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi đưa cậu ta đến phòng sách.”

Quản gia liên tục đáp lại, sau khi bác sĩ Chung xử lý xong thì lập tức dẫn Chu Việt Trạch đi tắm, nhân tiện khuyên nhủ: Cậu cũng không cần quá tức giận, chuyện đã như vậy thì cứ ở lại đây đi, hôm qua ông chủ vì cậu mà giải tán hết đống bạn trai kia đi, cậu cắn ngài ấy mà ngài ấy cũng không tức giận, sau khi cậu đi khỏi thì lập tức cho người đi theo bảo vệ… Tôi làm ở nhà Khương hơn 20 năm rồi cũng chưa thấy ông chủ quan tâm đến ai như vậy,.v.v..

Càng nghe thì ánh mắt Chu Việt Trạch càng trở nên hung ác hơn, nếu không phải ông ta là người già thì cậu đã sớm quát thẳng từ ‘Câm miệng’ vào mặt ông rồi.

Nửa tiếng sau, Chu Việt Trạch xuất hiện ở phòng sách, vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều, có vẻ đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện rồi, vừa vào đã nói: "Tôi có thể ở lại chỗ anh.”

Hướng Hàn đang luyện thư pháp, đây là thói quen ở thế giới trước, nghe được lời này thì hơi khựng lại, có chút kinh ngạc nhìn cậu nhóc. Nhận ra mình đang mất bình tĩnh thì lập tức ho nhẹ một tiếng che đậy: “Chẳng lẽ cậu nghĩ mình có quyền từ chối à?”

Trong mắt Chu Việt Trạch hiện lên một tia nhẫn nại, nhưng nghĩ tới lời quản gia, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết anh thích tôi, nhưng loại chuyện này anh không thể ép buộc tôi được, tôi cũng nghe nói anh không thích làm mấy việc như ép buộc người khác. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể thay đổi mối quan hệ này một chút, ví dụ như thuê tôi làm việc cho anh, tôi sẽ chứng minh năng lực của mình để làm bất cứ việc cho anh, ngoại trừ…Lên giường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-45-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-9.html.]

Nói xong, cậu lo lắng nhìn Hướng Hàn. Đối phương ngày hôm qua tự thừa nhận, người này thậm chí còn cắt đứt quan hệ với đám bạn trai của mình, cho nên chắc là thích cậu ta thật. Loại thích này có thể không quá mãnh liệt, có thể chỉ là ý thích nhất thời, nhưng chỉ cần loại cảm xúc này vẫn còn thì cậu ta cũng có thể…Coi nó như một con bài lớn để đàm phán với đối phương.

Hướng Hàn ngu người luôn, đầu bút dừng lại trên mặt giấy, một vệt mực tràn ra.

𝕳-𝕿-𝕶-𝕿

Cậu nói mình thích thằng nhóc này khi nào cơ? Ờm... chẳng lẽ là ngày hôm qua lúc cậu với Lộc Dĩ Ca nói chuyện chia tay à? Thằng nhóc này nghe thấy hết nên mới nghĩ như vậy?

Hướng Hàn muốn che mặt lại, hiểu lầm này lớn quá, sao lại nghe được đúng lúc cậu nói câu đó chớ?

Cậu có chút sốt ruột, lo lắng tình huống của thế giới trước lại xảy ra, nhưng vì không làm hỏng tính cách nguyên chủ nên cậu chỉ có thể chậm rãi giải thích: “Có thể cậu hiểu lầm rồi, hôm qua tôi nói như vậy chỉ là muốn cắt đứt ý định đeo bám của Lộc Dĩ Ca thôi.”

Chu Việt Trạch sắc mặt hơi thay đổi, hiển nhiên là không tin. Theo cậu nghĩ thì với địa vị của Khương Hàm, anh muốn chia tay thì cần gì phải bịa chuyện như vậy? Chỉ là muốn từ chối thay đổi quan hệ mà cậu nói, anh ta vẫn muốn cậu…Làm tình nhân của anh ta.

Chu Việt Trạch sắc mặt càng ngày càng khó coi, khoang miệng bị cắn mạnh, trong miệng nồng nặc mùi máu.

Nhưng Hướng Hàn lại đổi đề tài, nói: “Còn về yêu cầu của cậu, cũng không phải là tôi không thể đồng ý.” Thật ra cậu muốn lập tức đồng ý luôn.

Chu Việt Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi, lại bình tĩnh lại, thận trọng hỏi: “Điều kiện là gì?”

"Điều kiện... đại khái là cậu phải cho tôi xem một màn kịch hay."

Hướng Hàn cố ý cười tà ác hơn, càng hung ác hơn. Nhưng nguyên chủ lại rất đẹp trai, tính tình lạnh lùng, quanh năm cũng không cười được mấy lần. Vì vậy thỉnh thoảng cười một cái, giống như ánh trăng xuyên qua tầng mây, khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng trong trẻo.

Chu Việt Trạch có chút sửng sốt, một lát sau, không biết nghĩ tới chuyện gì, nhanh chóng dời tầm mắt đi, thấp giọng hỏi: “Màn kịch gì?”

 

Loading...