Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 79: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:59:32
Lượt xem: 21
“Nhưng tôi chỉ thích anh." Vẻ mặt của Chu Việt Trạch hơi lo lắng không yên.
Hướng Hàn hơi buồn bực, tức giận nói: "Có thể để cho tôi nói xong được không?"
Chu Việt Trạch: "..."
"Cho nên tôi suy nghĩ một chút, nếu như cậu còn kiên trì thì có lẽ chúng ta có thể thử một chút." Hướng Hàn nói, bên tai đã hơi ửng đỏ.
Lúc quyết định quay về thì cậu đã suy nghĩ rất rõ rang rồi, dù sao đây cũng là lần cuối cùng nên buông thả một chút cũng được. Vị thượng tướng kia cũng không có trí nhớ của Chu Việt Trạch, cậu sợ cái gì, hoàn toàn có thể coi bọn họ như hai người khác nhau.
Chu Việt Trạch: “???” Hạnh phúc đến quá nhanh khiến cho cậu trở tay không kịp.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Hướng Hàn hơi tức giận, mím môi hỏi: "Cậu không muốn à?"
"Đương nhiên là có." Chu Việt Trạch vô thức gật đầu, đợi đến khi tỉnh táo lại thì trong mắt đột nhiên hiện lên một tia mừng như điên, bước tới ôm cậu thật chặt, kích động hỏi: "Anh, Anh à, lời anh vừa nói rồi là thật ư? Tôi không nghe nhầm đúng không?"
"Meo!" Con mèo con bị kẹp giữa hai người, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, giãy dụa dữ dội.
Chu Việt Trạch trực tiếp ném con vật nhỏ phá vỡ cảnh tượng này đi.
Hướng Hàn vừa mới gật đầu, lại bị ôm thật chặt. Một lúc sau, trên cổ lại có cảm giác ươn ướt. Cậu run lên một lúc, sau đó dùng tay ôm lấy đối phương.
Sau khi Hướng Hàn tắm rửa xong, Chu Việt Trạch vẫn còn ở trong phòng, sau khi đối phương nhìn thấy cậu đi ra từ phòng tắm, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười, cầm khăn tắm tiến lên lau tóc cho cậu.
Hướng Hàn lại tránh đi, cau mày nói: “Tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại.”
“Ồ.” Chu Việt Trạch hơi mất mác đặt chiếc khăn xuống, sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy tôi có thể tắm ở đây không?”
Hướng Hàn do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Tâm trạng của Chu Việt Trạch đột nhiên vui vẻ trở lại, nhưng sau khi tắm xong đi ra thì tóc Hướng Hàn gần như đã khô rồi, trong lòng cậu không nhịn được cảm thấy hơi thất vọng.
Hướng Hàn thấy cậu đi ra thì chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, bảo cậu ngồi xuống trước, sau đó bắt đầu ban hành quy định: “Sau khi ở cùng tôi, phải duy trì mức độ sạch sẽ nhất định… Tóm lại, mọi việc trong cuộc sống đều do tôi quyết định, có thể chấp nhận được không?
“Có thể.” Chu Việt Trạch gật đầu, lại bổ sung: “Chuyện công việc cũng do anh quyết định.”
“Được.” Hướng Hàn nhịn không được nhếch khóe miệng lên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bây giờ, cởi quần áo ra, nằm lên giường đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-79-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
“Ách…” Chu Việt Trạch sửng sốt một lúc, sau đó như đoán được điều gì đó, ánh mắt lập tức sáng lên, giống như một con sói đói. Cậu nhanh chóng cởi quần áo, ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhìn Hướng Hàn đầy mong đợi.
Một cảm giác ớn lạnh khó hiểu chạy dọc sống lưng Hướng Hàn, nhưng nghĩ đến quy định mới vừa ban hành, cậu lập tức to gan hơn, trèo lên giường, cúi người nâng cằm đối phương lên, tuyên bố: “Từ giờ trở đi, tôi là người ở trên, cậu ở dưới, hiểu chưa?”
Chu Việt Trạch gật đầu như giã tỏi, thì ra anh thích tư thế này à? Nghĩ đến chuyện đối phương chủ động ngồi lên trên người mình mà lên xuống, khuôn mặt cấm dục nhuốm đầy dục vọng, vòng eo thon gọn nhảy múa trong lòng bàn tay mình...
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Chu Việt Trạch lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, suýt chút nữa đã chảy m.á.u mũi, chỗ nào đó cũng căng đến mức đau đớn.
Hướng Hàn rất hài lòng, cúi người hôn xuống, giống như chuồn chuồn lướt nước. Nghĩ đến nước bọt, cuối cùng cậu vẫn không đưa đầu lưỡi vào, khiến cho Chu Việt Trạch sốt ruột.
Trong không gian mô phỏng, vẻ mặt của lão nguyên soái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tại sao nó lại là người bị đè chứ?”
Tiểu B: “Ách, lão nguyên soái, chúng ta nên chặn.”
Khuôn mặt già nua của lão nguyên soái đỏ lên, nhưng lại kiên quyết lắc đầu: "Chờ một chút, tôi phải xem rốt cuộc nó có phải là người bị đè hay không."
Đại A: "Khụ, ngài yên tâm, thượng tướng tuyệt đối an toàn, bởi vì cơ thể của cậu Hướng... Không được. Còn nữa, nếu như ngài không bị chặn, nếu để ngài ấy biết…"
Sau khi Hướng Hàn hôn đến mức thỏa mãn thì tay cậu dần dần trượt xuống, hơi thở của Chu Việt Trạch đột nhiên trở nên nặng nề. Nghĩ tới cảm giác nhớp nháp nào đó, Hướng Hàn cau mày, không để ý đến nơi nào đó, sau đó thăm dò phía sau.
Chu Việt Trạch đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, điều này khác với những gì hắn nghĩ. Nhưng nghĩ lại thì không phải là anh của cậu không được à? Lần trước cũng nhờ đến thuốc mới... Chẳng lẽ gần đây đã trị khỏi rồi à?
Chu Việt Trạch chống lên, lặng lẽ đưa tay bao phủ, nhẹ nhàng ấn vào. Cơ thể của Hướng Hàn cứng đờ, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng.
Vẻ mặt của Hướng Hàn lập tức đỏ bừng, trong lòng không ngừng gào thét, sao cậu lại có thể quên được, cơ thể này không được!
Chu Việt Trạch đột nhiên ôm lấy eo cậu, nhấn cậu vào người mình một cái, nhịn cười mà nói: "Anh, không sao cả, như vậy thì cũng có thể ở trên." Ý ám chỉ rất mạnh.
Hướng Hàn tự bê đá đập vào chân mình, trong lòng cảm thấy hối hận gần chết, vừa cố gắng gỡ tay đối phương ra, vừa giả vờ bình tĩnh: "Hôm nay đến đây thôi, tôi mệt rồi, cậu ra ngoài trước đi."
"Anh, còn chưa làm gì đâu, sao có thể mệt được?" Chu Việt Trạch tỏ vẻ vô tội, sau đó đè đầu cậu xuống, trực tiếp hôn lên, tùy ý chiếm đoạt một trận.
Hướng Hàn lập tức mở to hai mắt, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến tất cả đều là nước bọt. Sau khi vất vả lắm mới giãy ra được, lập tức muốn đi đánh răng, nhưng mới đi được một nửa lại bị đối phương tóm lấy.
Chu Việt Trạch chân thành nói: "Anh, sạch sẽ quá mức là bệnh tâm lý, để tôi đến đây để chữa trị cho anh."
Nói xong lại hôn lên, Hướng Hàn nức nở một trận, chờ đến khi được buông ra thì khóe mắt của cậu đã hơi ửng đỏ, trông rất đáng thương.