Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 132.1

Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:46:39
Lượt xem: 14

Quá vọng động rồi, trong lòng Bách Hợp hiểu rõ! Cơ thể nhẹ nhàng của cô bị Dương Diệc Nho đạp một cú bay đụng vào vách tường. Vừa rồi còn ôm t.h.i t.h.ể Dương Tĩnh Dung khóc không ngừng, Dương Diệc Minh thấy cô bay tới liền không ngừng né tránh, cũng mặc kệ t.h.i t.h.ể của Dương Tĩnh Dung. Đây chính là nhân tính, khách quan mà nói, sau khi lão Tiền bị thương còn sợ m.á.u của mình làm bẩn khuôn mặt của lão Lưu, rõ ràng người có tâm tư đơn thuần còn sạch sẽ hơn nhiều.

Cô bò dậy, Dương Diệc Nho vừa sửa lại tóc tai vừa mỉm cười nói: “Rất tốt, mới có một năm rưỡi ngắn ngủi mà cô đã đạt đến trình độ như vậy, thật khiến cho người ta giật mình, nếu như cho cô mấy năm, rất có thể cô sẽ bỏ xa tôi.”

Ngực Bách Hợp truyền đến cơn đau kịch liệt, cô giãy dụa muốn đứng dậy, nụ cười trên mặt Dương Diệc Nho vẫn không thay đổi: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn, lựa chọn thứ nhất, là vì sự sống c.h.ế.t của bố mình mà dạy tôi cái gọi là võ công từ xem trời sao buổi tối, sau đó cô lại đi tự sát. Hai ấy hả, cô cũng có thể lựa chọn không muốn, gia nhập với tôi, đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ!”

Lúc này Bách Hợp cảm thấy rất nặng nề, cô nhìn thấy lão Tiền đã không tự chủ được mà gục xuống bên cạnh lão Lưu, nhưng để tránh không đụng vào cô ta lão còn lăn sang một bên, đám người Sở Ngọc muốn tới bên cạnh lão Lưu nhưng lại ngại bầu không khí trong phòng, đi vô cùng chậm, cuối cùng là đứng phía sau cô. Cho dù cô không vì nhiệm vụ, không vì sự sống c.h.ế.t của Dương Thiên Thành, nhưng khi nhìn thấy đám người này, sao cô có thể nhẫn tâm để bọn họ đi tìm c.h.ế.t chứ?

“Nghĩ thông suốt chưa?” Dương Diệc Nho cho rằng Bách Hợp không thể nào đáp ứng đi tìm chết, bởi vì gã cũng đã trải nghiệm qua sự huyền diệu của võ công, loại cảm giác này thực sự khiến cho người ta cảm thấy bay bổng, ham muốn, phảng phất như toàn bộ thế giới đều được dẫm dưới chân mình. Vì một lão già gần đất xa trời, sao cô lại có thể nhượng lại chuyện tốt như vậy chứ?

Là người ai cũng ích kỷ, nghĩ tới điều kiện này, không biết tại sao, Dương Diệc Nho lại cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Gã không muốn chơi đùa nữa, hắn muốn sớm tiễn đưa toàn bộ người nhà họ Dương lên đường, sau đó sẽ đi theo lộ trình của mình. Ở đây lãng phí quá nhiều  thời gian, gã đã hơi mất kiên nhẫn rồi.

Gã giơ tay lên, mọi người sợ nhất là cái tư thế nắm tay của gã, thậm chí Dương Diệc Minh còn bật khóc: “Tiểu Hợp, em vội vàng đồng ý với nó thật sao?! Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn anh c.h.ế.t đi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-132-1.html.]

Nghĩ tới câu nói vừa rồi của Dương Diệc Nho, sau khi mình dạy cho hắn võ công, mình lại phải đi tìm chết, bây giờ Dương Diệc Minh lại bảo mình mau đồng ý, vốn tưởng rằng trái tim sẽ nhói đau một cách khó hiểu, cô nhíu mày, nào ngờ cảm giác đau đớn trong tưởng tượng lại không xảy ra, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dương Diệc Minh một cái: “Anh yên tâm, tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh đi tìm c.h.ế.t đâu.” Thấy trên mặt Dương Diệc Minh nở nụ cười rực rỡ như điên, Bách Hợp lạnh lùng nhếch môi: “Bởi vì tôi nhắm mắt lại!”

Nụ cười trên mặt Dương Diệc Minh lập tức cứng lại, hắn như không dám tin: “Tiểu Hợp, sao…sao em lại đối xử với anh như vậy? Em đã quên, đã quên tình cảm khi xưa của chúng ta rồi sao? Em đã quên hồi đó em yêu anh như thế nào rồi à? Em còn đồng ý là sẽ nói với bố nuôi, gả em cho anh, em đã quên tất cả rồi sao?”

“…Tôi đã quên hết rồi!” Thuốc mê c.h.ế.t tiệt, lúc này Bách Hợp lại thầm nguyền rủa loại thuốc mê kia làm cho cô tiếp nhận thiếu một đoạn nội dung vở kịch, nếu biết trước là sẽ như vậy, cô cũng sẽ không dẫn đám người kia xuống núi, nếu biết trước kết cục này, có c.h.ế.t cô cũng không đồng ý cho đám người lão Lưu hộ tống mình cùng đi vào bệnh viện, lúc này nghe được lời Dương Diệc Minh nói, ngoại trừ việc khiến cho cô nhớ ra mình từng bởi vì thuốc mê mà tiếp nhận thiếu một đoạn nội dung vở kịch ra, cũng chỉ còn dư lại hối hận cùng oán hận sâu sắc.

“Dương Diệc Minh, có phải là anh đã đưa tôi vào bệnh viện tâm thần không?” Bách Hợp quay đầu lại nhìn Dương Diệc Minh, lúc này trong lòng cô có quá nhiều câu hỏi, nếu như trước đây nguyên chủ hẹn hò với Dương Diệc Minh, mà Dương Diệc Minh lại cặp kè với Dương Tĩnh Dung, vậy thì có thể hiểu được hận ý của nguyên chủ. Chẳng qua nội tình rốt cuộc là như thế nào thì cô lại nghĩ không ra, bởi vậy lúc này vẻ mặt lại có chút tàn khốc.

Thở dài một hơi, Dương Diệc Nho vừa nhét tay vào túi quần, khóe miệng lại hơi mỉm cười:

“Nếu là chuyện này thì để cho tôi nói cho cô biết, coi như là một ưu đãi nhỏ trước khi giao dịch của chúng ta thực hiện.” Lúc Dương Diệc Nho nói đến đây thì trừng mắt nhìn về phía Bách Hợp, trên mặt không có chút tàn nhẫn nào, nhưng chỉ cần gã hơi giơ tay nhấc chân là có thể dễ dàng đoạt lấy tính mạng của hai người lão Lưu và lão Tiền.

Lúc này Bách Hợp vừa hận gã lại vừa có chút kiêng kỵ, thấy gã hiếm khi muốn mở miệng giải đáp nghi hoặc trong lòng mình, cô liền cố nén lửa giận trong lòng, đồng thời cũng nhân cơ hội này mà điều tức nội lực đang rối loạn trong cơ thể mình, một phần khác thì chú ý tới lời nói của Dương Diệc Nho.

Thì ra là từ hơn ba năm trước, tuy Dương Diệc Minh còn trẻ tuổi, nhưng dưới sự giúp đỡ tiền tài quyền thế của nhà họ Dương mà tiến vào trung tâm chính trị của tỉnh thành. Tuổi trẻ mà lại tuấn mỹ đa tài, đã vậy chững chạc lại còn ôn nhu, lúc hắn nói chuyện thì ánh mắt như chứa đầy tình cảm, thiếu nữ trẻ người non dạ sao có thể chịu được sự hấp dẫn như vậy? Đương nhiên là dưới sự quyến  rũ của hắn, nhanh chóng thích hắn.

Loading...