Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 212.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:13:11
Lượt xem: 10
Thoáng cái cả người Bách Hợp cứng ngắc lại, không mở miệng nói chuyện. Người đàn ông trước mắt cho cô cảm giác nguy hiểm, tuy thực lực cũng không phải là vô cùng cường đại nhưng đã tiến vào nhiều thế giới như vậy, Bách Hợp coi như đã có ánh mắt nhất định. Người đàn ông trước mắt này nhất định có khả năng đánh nhau, nếu như chỉ tính riêng thân thủ mà nói sợ rằng hắn tốt hơn người bình thường nhiều lắm nhưng trong những người đàn ông Bách Hợp đã gặp qua thì hắn cũng không phải là đứng đầu. Nhưng sát khí trên người hắn vô cùng nặng, một thân sát ý chân thật biến thành mùi m.á.u tươi khiến cho ánh mắt hắn lạnh lùng, cho dù là vừa mới tắm rửa qua nhưng trên người hắn cũng vẫn lộ ra một loại cảm giác chán ghét, lạnh như băng, phảng phất như là được ướp lạnh bằng m.á.u làm cho người bị hắn nhìn một cái liền cảm thấy không lạnh mà run.
“Cô biết điều một chút, không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, nếu không tôi sẽ không đặt nhà họ Tần vào trong mắt”. Người đàn ông khẽ nở nụ cười, vóc người hắn cực cao, đôi cánh tay tràn trề sức mạnh dưới bờ vai rộng rãi có lực kia dễ dàng bế Bách Hợp lên, đặt cô lên trên giường sau đó mới tựa chiếc cằm nhọn vào cổ của cô, hừ nhẹ một tiếng nói: “Bảo bối, thành thật một chút nếu không cái trán mĩ lệ của cô có thể sẽ nở hoa đấy”. Tiếng hắn âm nhu nhưng trong lời nói tràn đầy cảm giác âm lạnh làm cho người khác nghe thấy mà lạnh cả người, Bách Hợp sợ run cả người. Người đàn ông kia nhẹ nhàng cười hai tiếng, đôi môi ở cổ của cô cũng bắt đầu di chuyển. Cổ Bách Hợp nhanh chóng nổi lên một cảm giác lạnh lẽo, cô cố nén mong muốn chạy trốn, hai tay gắt gao nắm chăn lông nhưng sau đó hắn ta lại đột nhiên há miệng cắn cô một cái.
Một lần cắn này chắc đã thấy m.á.u bởi vì Bách Hợp cũng có thể cảm giác được chỗ cổ mình đau đớn. Người đàn ông kia sau khi cắn cô xong lại lè lưỡi tinh tế l.i.ế.m vết thương cho cô, một mặt cười khẽ dường như trấn an:
“Ngoan”
Hắn làm xong tất cả điều này mới đứng thẳng người lên, gương mặt có vẻ tinh xảo, hoàn mỹ lộ ra dưới mái tóc quăn, đôi con ngươi thâm thúy, đen như mực, trong mắt còn mang theo vài phần nụ cười, sống mũi cao thẳng, gương mặt gần như xinh đẹp, mặc dù trên mặt toàn nụ cười nhưng tự nhiên vẫn mang lại cảm giác tà khí, lành lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-212-1.html.]
Trong đầu Bách Hợp đã tuôn ra cái tên Mục Kiêu này, trừng lớn hai mắt có chút cảnh giác nhìn Mục Kiêu trước mặt cô ném khăn tắm trên mặt đất, đi vào phòng thay quần áo phía sau. Lúc đi ra ngoài mái tóc quăn đã được chải gọn gàng, bên trong mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo vest đen, đôi chân thẳng tắp có lực được che giấu trong chiếc quần âu, cẩn thận, tỉ mỉ lại có vài phần cảm giác tác phong không đứng đắn. Ánh mắt kia lúc nhìn người liền giống như hàm chứa một nụ cười, làn da trắng sáng gần như trong suốt, chân mày đậm đem ánh mắt ép xuống cực thấp khiến cho ánh mắt thâm thúy kia nếu không phải mỉm cười thì liền lộ ra vẻ có chút bén nhọn.
“Chuyện ly hôn chờ tôi trở lại rồi hãy nói. Sau này nếu tôi không nói đến thì tốt nhất cô cũng đừng nhắc tới nữa.” Hắn tự sửa sang lại chiếc nơ trên cổ, lại nghiêng đầu nhìn Bách Hợp một cái, khóe miệng giương lên rất cao, ánh mắt cười giống như trăng rằm vậy: “Nếu không tôi sẽ lấy cái đầu của cô xuống đấy!” Tiếng hắn trầm thấp, khuôn mặt tươi cười nhưng lời nói lại uy h.i.ế.p không hề khách khí, thế nhưng trong ánh mắt hắn lộ ra sát ý, hiển nhiên là lời nói vừa rồi của hắn cũng không dừng lại ở việc chỉ nói đùa mà thôi.
Sau khi đi tới nơi này Bách Hợp còn chưa tiếp thu được nội dung vở kịch, tự nhiên không biết rốt cuộc Mục Kiêu là người như thế nào, cũng không biết mình bây giờ có thân phận gì hay ân oán gì. Lúc này thực lực của mình không bằng người trước mặt, vừa rồi trong tình huống không có trí nhớ tự nhiên cũng không dám có động tác gì, nghe thấy Mục Kiêu uy hiếp, Bách Hợp chỉ đành biết điều một chút gật đầu.
Thấy Bách Hợp có bộ dạng biết điều như vậy, ngược lại Mục Kiêu thấy hơi thú vị, nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt của hắn hiện lên chút dáng vẻ nghi hoặc, hình như hắn chuẩn bị đi ra ngoài thế nhưng lúc này lại lộn người trở lại. Hắn càng lại gần thì cảm giác lạnh như băng khiến cho người khác không thoải mái lại càng rõ ràng, cho dù là trên người hắn có xức chút nước hoa mùi nhàn nhạt cũng không thể áp chế nổi cảm giác này. Bách Hợp theo bản năng muốn trốn đi nhưng chưa kịp nói chuyện thoáng cái đã bị người ta đẩy ngã ở trên giường. Vốn là cô mới tiến vào thân thể này, đang lúc đầu choáng váng, mắt hoa lại bị đẩy như vậy nhức đầu suýt nữa đã rên rỉ lên tiếng, nhưng không đợi cô há mồm thì linh hồn cô đã rời khỏi thân thể của nguyên chủ, một cô gái mặt mũi có chút trắng bệch lúc này đã bị Mục Kiêu quần áo chỉnh tề áp chế ở trên giường.
Đợi đến lúc lần nữa tiến vào thân thể này thì Mục Kiêu đã rời đi, hiển nhiên trong nhà đã được dọn dẹp qua, trong không khí đã không còn mùi vị ám muội. Cả người Bách Hợp đều đau, trên n.g.ự.c cô đã có mấy dấu răng m.á.u chảy đầm đìa, Mục Kiêu là một kẻ mà bề ngoài có vẻ nho nhã, hữu lễ, hay cười nhưng có nội tâm giống như dã thú. Hai chân cô dường như đã không còn cảm giác, xung quanh đều có thể nhìn thấy dấu vết xanh tím hình đầu ngón tay. Cả người cảm giác hết sức khó chịu, cô cẩn thận hít một ngụm khí lạnh, xuống giường rồi tìm kiếm phòng tắm, xả một bồn nước nóng rồi rốt cuộc lúc ở trong bồn tắm mới bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện lần này.
Trong lúc này nước trong bồn tắm cũng sớm đã nguội nhưng Bách Hợp không dám động, chỉ sợ cắt đứt việc truyền tải nội dung câu chuyện. Đã hai lần bị nội dung câu chuyện hãm hại khiến cô đối với việc không có nội dung câu chuyện đã sinh ra bóng ma tâm lý, nên lần này hết sức thận trọng. Cho đến hơn hai giờ sau, nội dung câu chuyện cùng với toàn bộ trí nhớ đã được cô tiếp thu xong, lúc này Bách Hợp mới thở phào một hơi, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp.