Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 233: Nam nhân dị giới xuyên qua (12)

Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:27:17
Lượt xem: 8

Nguyên Lâm Hữu vừa mở lời, phòng học nguyên bản đang náo loạn ngay tức khắc liền yên tĩnh lại, cơ thể Nguyên Nhã Lan ngồi tại chỗ lúc này đang định nhận lấy cặp sách người khác chuyển tới bỗng cứng đờ, quay đầu nhìn Nguyên Lâm Hữu một cái, vẻ mặt có chút chột dạ: “Anh, em, em không thấy một nghìn tệ, muốn tìm xem ở đâu.”

Nhà họ Nguyên là quân chính thế gia, tuy Nguyên Nhã Lan tuổi còn nhỏ, nhưng xuất thân trong gia tộc như vậy, quả thực không hiếm lạ mấy chuyện bẩn thỉu, hãm hại người khác đối với người nhà họ Nguyên mà nói cũng chẳng phải chuyện ly kỳ gì, Nguyên Lâm Hữu liếc mắt liền thấy rõ vẻ mặt có chút kỳ quái của Nguyên Nhã Lan, trong lòng nhất thời hiểu rõ, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, liền cất bước đi vào lớp học: “Nguyên Nhã Lan, vậy tiền của em rơi mất ở đâu?”

Mấy người đang trói trụ Bách Hợp có chút lúng túng bỏ tay ra, Bách Hợp vốn thủ thế búng tay lại lần nữa buông xuống. Lưu Nhu không ngờ tới chính mình vốn tính toán tốt, lúc này vậy mà bởi vì Nguyên Lâm Hữu ngoài ý muốn phá rối mà bị phá hủy, trong lòng vừa gấp vừa sợ: “Nguyên thiếu, tiền của em với Nhã Lan đều không thấy, chắc chắn là Phong Bách Hợp này trộm mất, trong cặp nó nhất định có tiền.” Vừa nãy đã có người bỏ tiền giấu vào trong cặp sách, hiện tại chỉ cần lấy được tang vật, đến lúc đó bắt Phong Bách Hợp vào cục cảnh sát, kể từ đó thanh danh của cô ta bị hủy, nói không chừng trường học cũng sẽ cho cô ta thôi học, chỉ cần từ nay về sau không thấy người này, cơn tức trong lòng Lưu Nhu mới được tiêu tán.

Nguyên Nhã Lan cũng gật đầu theo, duỗi tay giật lấy, thoáng cái liền lộn cặp của Bách Hợp hướng xuống đất giũ ra, sách vở đồ dùng bên trong đều rơi đầy đất, đồng thời rơi xuống còn có một nghìn tệ vừa mới bị người khác giấu vào, trong phòng học yên tĩnh không một tiếng động, lúc mọi người đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bách Hợp, trên mặt Nguyên Nhã Lan lộ ra nụ cười, một bên phẩy phẩy tiền trong tay: “Anh, anh xem…”

“Đây là anh cho em ấy. Có vấn đề gì sao?” Vẻ mặt Nguyên Lâm Hữu bình tĩnh hỏi một câu, nhận lại cặp sách trong tay Nguyên Nhã Lan, một mặt lại ngồi xuống bắt đầu nhặt lên mấy thứ rơi đầy đất, vô cùng bình tĩnh nói: “Nhã Lan, tuổi em cũng không nhỏ nữa, đừng lại làm ra loại trò đùa dai này, chỉ vì không thích bạn gái của anh, hiện tại liền muốn gây khó dễ với em ấy như vậy?”

Mọi người vốn cho rằng khi nãy Bách Hợp là kẻ trộm tiền, ai ngờ tới cuối cùng lại có bước ngoặt như vậy, Nguyên Nhã Lan có chút sốt ruột vừa định mở miệng, Nguyên Lâm Hữu liền liếc cô ta một cái: “Em có gì muốn nói?”

“Anh, nó thành bạn gái của anh lúc nào?” Nguyên Nhã Lan không ngời tới anh trai mình vậy mà sẽ ra mặt vì Bách Hợp, nhất thời gấp đến độ đứng hẳn dậy, một bên dậm chân: “Nó làm sao mà xứng với anh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-233-nam-nhan-di-gioi-xuyen-qua-12.html.]

“Em còn có thể xứng với người khác, sao em ấy lại không xứng với anh?” Nguyên Lâm Hữu cười lạnh hai tiếng, lúc này nhớ tới chuyện em gái muốn tới phòng Bách Hợp gây khó dễ với cô, trái lại lại bị người ta hưởng lợi, trong lòng hết sức nén giận. Anh nói xong lời này, thấy khuôn mặt Nguyên Nhã Lan thoáng chốc trở nên trắng bệch, trong lòng có chút thương tiếc. Vốn anh nói Bách Hợp là bạn gái của mình cũng chỉ vì muốn giải vây cho Nguyên Nhã Lan, vậy mà cô ta lại càn quấy như thế, người nhà họ Nguyên có thể xem như cô ta tùy hứng, nhưng lại có khả năng sẽ hủy đi cuộc đời của một bé gái. Càng huống chi Bách Hợp không giống thế, lai lịch của cô có chút kì quái, nhất là ngày đó Nguyên Nhã Lan ngất đi, cảnh tượng cô ấy vẽ bùa chú cho Phong Lệ Dương, Nguyên Lâm Hữu đều để ở trong mắt. Nguyên Nhã Lan đắc tội Bách Hợp, đối với  Nguyên Nhã Lan cũng không có chỗ nào tốt, oan gia nên giải không nên kết, hơn nữa cô gái này lại từng cứu mạng mình, nếu dùng tính khí trẻ con của Nguyên Nhã Lan để giải thích chuyện này, không ảnh hưởng đến đại cục, tối đa người khác sẽ cảm thấy đây chỉ là tranh đua hơn kém giữa hai cô tẩu tương lai mà thôi, cũng sẽ không để bụng, lại không khiến Bách Hợp tổn thương, đồng thời cũng không khiến cho thanh danh của Nguyên Nhã Lan trở nên chướng tai. Ai ngờ được bậc thang cũng đã dựng xong rồi, cô ta lại không xuống, khiến cho Nguyên Lâm Hữu dần dần có chút mất kiên nhẫn:

“Em về đi, về sau không cho phép lại tìm Phong Bách Hợp gây chuyện, nếu không anh sẽ đề nghị cha mẹ tống em ra nước ngoài, em tự mình chọn đi.” Nguyên Lâm Hữu nhìn Bách Hợp một cái, thấy cô lúc này đang vung vẩy tay, không lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn với lời mình nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại đưa tới cặp sách vừa mới thu dọn xong, thuận thế kéo tay Bách Hợp, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bách Hợp, khuôn mặt Nguyên Lâm Hữu có chút nóng lên, liền quay mặt đi chỗ khác.

“Nguyên thiếu, chúng em đều không biết…” Mấy người bạn học khi nãy còn chống lại Bách Hợp thoáng cái liền liên tục không ngừng thả tay ra. Một hồi này trong kịch tình đủ khiến cho Phong Bách Hợp sụp đổ, cuối cùng lại lấy kết quả giống như trò khôi hài để kết thúc.

Nguyên Lâm Hữu cho người đưa Nguyên Nhã Lan về, tự mình lái xe định đưa Bách Hợp về nhà, Bách Hợp cũng không khách khí với anh, khi nãy mọi người bề ngoài thấy mình chiếm được lợi từ Nguyên Lâm Hữu, nhưng kì thực hắn mượn chính mình tới giải vây cho em gái anh, hiện tại anh ta đưa mình về cũng là chuyện đương nhiên. Dọc đường Bách Hợp không để ý tới anh, khi về tới nhà, Nguyên Lâm Hữu rất có phong độ thân sĩ muốn đưa Bách Hợp lên lầu, nhưng ai liệu được lúc vừa đến cửa, Bách Hợp liền phát hiện cửa phòng bị người mở toang, vị trí khóa cửa bị người ta đục thành một lỗ lớn, cửa phòng mở rộng, trong lòng cô trầm xuống, đẩy cửa vào phòng, trong phòng khách quả nhiên không thấy bóng dáng của Phong Lệ Dương.

Dây thừng tán loạn đầy đất, trên tường phòng khách phảng phất có vết tích bị người ta dùng đồ vật khắc chữ lên: Thù này tới ngày lại báo, ngươi phải chết!

Trong phòng bị người ta đảo loạn hết cả lên, Bách Hợp nhìn vào trong phòng, quả nhiên thấy chỗ mình để giấy tờ nhà đất không thấy gì, nhưng may là mình luôn mang theo bên người thẻ ngân hàng, vì thế thực ra cũng không có tổn thất gì.

“Cần tôi giúp không?” Nguyên Lâm Hữu đứng trước cửa, liếc mắt liền thấy hết cảnh tượng trong nhà, không nhìn thấy Phong Lệ Dương cái người khiến anh cảm thấy cổ quái kia, nhưng chữ ở trên tường anh cũng thấy rõ, sắc mặt lúc này có chút âm trầm.

 

Loading...