Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 283.1
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:12:09
Lượt xem: 8
“Ngươi muốn cưới con gái của Ly phi, Thập Lục công chúa của trẫm?” Lúc này mặc dù Hoa Nguyên Ân không có kiên nhẫn với Bách Hợp, nhưng tất nhiên cũng sẽ không phái tùy tùng đến mắng nàng như trong tình tiết của vở kịch, hắn ta chỉ là càng có ấn tượng tệ hơn với Bách Hợp thôi, dư quang nơi ánh mắt cũng không liếc nhìn Bách Hợp, mà liền trực tiếp nói với Hách Liên Tú: “Đã như vậy, thế thì, như ngươi mong muốn.”
Tràng hôn sự này cứ được định xuống như vậy như trong nội dung vở kịch, Ly phi biến mất trong cung nhiều năm gần đây mẫu bằng nữ quý, lại lần nữa nổi tiếng. Dù sao con gái gả cho tướng quân đại nhân có tiền đồ vô cùng của Vương triều Đại Sở, có thể thấy được sau này Thập Lục công chúa sẽ bởi vì trượng phu, nói không chừng có thể lại đạt được sủng ái của Hoa Nguyên Ân.
Bách Hợp chọn mấy món đồ dự định làm đồ cưới, mặt khác lại phái người chuyển cung điện mới cho Ly phi, dù sao nàng cầm cũng không phải là tiền của mình, tiêu xài đều là bạc của Hoa Nguyên Ân, nhưng lại thu được mỹ danh hiền lành cho chính nàng.
Hoa Tri Ý nở mày nở mặt đến phủ Hách Liên tướng quân. Ngày hôm sau lúc tiến cung tạ ơn, Bách Hợp là Hoàng hậu, nên có tư cách cùng Hoa Nguyên Ân nhận bái kiến, lúc đó nàng đã cảm thấy có chút không tốt lắm.
Tẩy đi lớp dịch dung trên mặt, trông Hoa Tri Ý xinh đẹp được không gì sánh được, không giống như nụ hoa chớm nở mười lăm tuổi, mà ngược lại giống như một đóa hoa đào đã nở rộ xinh đẹp tới cực điểm, da thịt tuyết trắng phấn nộn, hơn nữa cặp mắt xanh biếc như biển kia, lúc dịu dàng ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo sự ngượng ngùng mới làm vợ người, lập tức liền khiến cho Hoa Nguyên Ân đã nhìn quen rất nhiều tiểu mỹ nhân cũng không tự chủ được mở to mắt, hô hấp trong nháy mắt cũng ngừng lại.
“Hách Liên tướng quân thật đúng là tinh mắt, chớp mắt đã liền hái đi đóa hoa trân ái nhất trong lòng Hoàng thượng rồi.” Bách Hợp quay đầu nhìn thấy sự khác thường của Hoa Nguyên Ân, thậm chí hắn ta phải bắt chéo chân lại để che giấu đi sự khác thường đang bắt đầu phát sinh trên thân thể của hắn ta, lúc này toàn bộ ánh mắt của hắn ta đều tập trung vào người Hoa Tri Ý, trong mắt hiện lên một sắc thái yêu dị, trông đáng sợ rợn người, Bách Hợp chỉ nhìn hắn ta một cái, liền chán ghét dời mắt, Hoa Tri Ý vừa thiên chân ngây thơ, trên người nàng ta lại mang theo một loại hồn nhiên của thiếu nữ cùng với sự mềm mại sau khi đã trở thành thiếu phụ, hơn nữa bởi vì là lần đầu gặp mặt cha của nàng ta, nên trong lòng khó tránh khỏi có hơi kích động, lúc này thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đều khẽ run, như là một con chim yến mới sinh, làm cho người ta trìu mến, Hách Liên Tú vẫn luôn nhìn nàng ta đầy dịu dàng, ánh mắt không có một khắc nào rời khỏi mặt nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-283-1.html.]
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã khen ngợi.” Hoa Tri Ý được di truyền giọng nói động lòng người của Ly phi, lúc này vừa nói xong, đôi mắt của Hoa Nguyên Ân liền đột nhiên biến sắc, ánh mắt càng thêm thâm thúy hơn, bàn tay gần như không khống chế nổi mà khẽ run lên.
“Được rồi, các ngươi cũng nên đi bái kiến Ly phi, nàng ấy đang chờ đó, Hoàng thượng, ngài nói có đúng không?” Hoa Nguyên Ân nghe được lời này của Bách Hợp, trong lòng liền khó chịu, hắn ta quay đầu nhìn sang Bách Hợp một cách lạnh lùng, híp mắt nhìn Bách Hợp chằm chằm như cảnh cáo, nhưng bây giờ lại không nghĩ ra cách gì có thể cự tuyệt đề nghị của Bách Hợp lúc này, lạnh giọng nói: “Hoàng hậu nói đúng, các ngươi đi thôi.”
Vừa rồi, trong nháy mắt Hoa Tri Ý xuất hiện đó, giống như một tia sáng mặt trời chiếu vào trong lòng của hắn ta, khiến cho hắn ta không thể chờ đợi được muốn bắt lấy Hoa Tri Ý, nhưng chút lý trí còn sót lại trong đầu đã khiến cho Hoa Nguyên Ân cố nén cơn khát vọng này xuống, giờ phút này liền hừ lạnh một tiếng rồi chắp tay sau lưng, cũng không quay đầu mà sải bước đi thẳng ra ngoài.
“Ta, ta, ta đã khiến cho Phụ hoàng tức giận sao? Tú lang, Tú lang…” Hoa Tri Ý hốt hoảng bất an như một con chim nhỏ đang bị chấn kinh, nàng ta yêu kiều sợ hãi dựa sát vào lòng Hách Liên Tú, run rẩy tìm kiếm an ủi: “Ta, ta không có làm gì mà.” Thậm chí lúc nàng ta nói chuyện bả vai còn run rẩy cái mũi thút thít, trông vừa nhu nhược vừa đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào Hách Liên Tú, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt càng nổi bật dị thường.
Nếu lúc này Bách Hợp không ở đây, thì chắc Hách Liên Tú đã không chút do dự mà một ngụm hôn xuống rồi, nhưng trở ngại Bách Hợp vẫn còn ở đây, bởi vậy hắn ta chỉ ôm chặt thê tử vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành an ủi như trân bảo.
“…” Bách Hợp có chút im lặng nhìn đôi tình nhân đang thân mật không coi ai ra gì lúc này, khóe miệng không nhịn được co rút, đạo lý muốn tú ân ái cũng phải xem nơi chốn này, Hách Liên Tú nhất định không biết, nhưng lúc này Hoa Nguyên Ân đang nhìn chằm chằm vào Hoa Tri Ý, tên đó luôn mặc kệ thế tục và cấp bậc lễ nghĩa, chỉ cần hắn ta thích, thì hắn ta nhất định sẽ liều lĩnh dùng thủ đoạn đoạt vào tay. Nghĩ tới những thứ này, dù ý chí Bách Hợp có sắt đá đi nữa thì cũng không khỏi có chút đồng tình Hách Liên Tú, nàng khẽ ho hai tiếng, Hoa Tri Ý ở bên kia mới đỏ mặt, chui ra khỏi n.g.ự.c Hách Liên Tú rồi ngồi ngay ngắn, cúi đầu đùa nghịch ống tay áo dài rộng của mình, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai vành tai đã đỏ đến muốn nhỏ ra máu.