Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 319.1
Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:39:04
Lượt xem: 4
Đợi đám người này đi hết, cương thi im lặng kéo Bách Hợp nhảy trở vào quan tài, hôm nay nó không có cào vách quan tài, cũng không ồn ào yêu cầu Bách Hợp luyện Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, thậm chí lúc này nó đã có thể đọc làu làu Đạo Đức Kinh rồi, mọi ngày nó cứ nhất quyết kêu Bách Hợp luyện không ngừng, tình huống hôm nay thật sự có chút khác thường, đôi khi nó kêu mình luyện Đạo Đức Kinh, Bách Hợp cảm thấy có chút phiền muộn, lúc này nó lại không náo loạn, ngược lại Bách Hợp cảm thấy có chút không thói quen.
“Sao vậy?”
Nóc nhà của căn phòng trống trải đều bị người xốc lên rồi, nhưng vừa lúc ánh trăng không cản trở rọi xuống, làm cho hai người đều cảm thấy một loại hưởng thụ không nói nên lời. Tuy hôm nay không phải rằm, nhưng tinh hoa của ánh trăng vẫn là một thứ có ích cho cương thi, bởi vậy Bách Hợp cũng không kêu cương thi lợp lại nóc nhà, dù sao trăng sáng tinh phồn, tối nay cũng sẽ không mưa.
“Kiều Bách Hợp? Kiều Bách Hợp là gì?” Cương thi đối mặt với vách quan tài, giọng nói có chút khó chịu, hai năm qua nó niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, bởi vậy lúc nói chuyện miệng lưỡi đã linh hoạt hơn rất nhiều, không còn sẽ không tự chủ được phát ra âm thanh kỳ quái như trước kia nữa, kỳ thật nó cũng không ngốc, cho dù là lúc ngây thơ vô tri trước đây, nó cũng có cảm ứng, đạo sĩ kia từng đề cập đến Kiều Bách Hợp nhiều lần, một hai lần có thể cho rằng là trùng hợp, nhưng hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta gọi tên Kiều Bách Hợp, hết lần này tới lần khác Bách Hợp còn đáp lại, điều này làm cho cương thi cảm thấy có chút rầu rĩ không vui, nó giống như cảm nhận được một tia cảm giác chính mình bị bài xích ở ngoài.
“Kiều Bách Hợp là tên của ta.” Bách Hợp thốt ra lời này, cương thi liền quay đầu lại: “Tên? Tên là gì?”
Trước đây bởi vì nó không phải một mình, hơn nữa Bách Hợp vẫn luôn sống chung với nó, mỗi ngày đối tượng có thể nói chuyện cũng chỉ có một mình nó, tình huống của nó cũng không khác mấy, bởi vậy nó không cần kêu tên ai, Bách Hợp cũng không cần kêu tên của nó, sống chung mấy năm dạy nó rất nhiều, thậm chí ngay cả chữ cũng đều cầm tay nó dạy nó, nhưng hết lần này tới lần khác Bách Hợp đã quên dạy nó một ít tập tính sinh hoạt cơ bản nhất của con người.
Đây chính là điểm xấu khi sống cách biệt với tập thể, Bách Hợp không khỏi vỗ vỗ đầu mình, nhẹ giọng giải thích: “Tên chính là thứ đại diện cho sự khác nhau của mỗi người.” Bách Hợp nói xong, thấy cương thi quay đầu lại, trên gương mặt tựa như bạch ngọc lộ ra thần sắc hoang mang khó hiểu, không khỏi nói thêm: “Giống như hôm nay có nhiều người tới như vậy, về sau gặp lại ngươi làm cách nào để phân biệt họ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-319-1.html.]
“Mùi cũng khác.” Cương thi nói rất khẳng định, không do dự chút nào.
“Nhưng con người không ngửi được mùi, với ta, bọn họ đều giống nhau, chỉ có thể dựa vào tướng mạo cùng với tên để phân biệt.” Câu trả lời này của Bách Hợp khiến cho cương thi trầm mặc một hồi, rồi mới nói: “Hóa ra, đây là khác biệt giữa ta với con người mà ngươi nói?”
Trước đây Bách Hợp cứ luôn nói con người khác với cương thi, nhưng có lẽ từ trước cho tới giờ cương thi chưa bao giờ gặp được đồng loại, cũng không quen biết với con người nào ngoại trừ Bách Hợp, cho nên rất nhiều chuyện nó cũng không thể hiểu được, lúc này bởi vì một cái tên, nó cảm thấy hình như mình đã hiểu rõ thứ gì đó.
“Cho nên ngươi là Kiều Bách Hợp.” Nó lại không nhịn được hỏi, “Vậy ta là ai?”
Gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi của nó cách Bách Hợp không xa, trong con ngươi đen láy phát ra ánh sáng xanh chiếu ra khuôn mặt của Bách Hợp, ngoại trừ mũi nó không có hơi thở ra, thì nó hầu như không khác người bình thường. Bách Hợp cũng không biết trước khi c.h.ế.t nó tên gì, thế nhưng lúc này nhìn thấy gương mặt đang từ từ trở nên khôi ngô tuấn tú này, dần dần trùng lặp với thiếu niên áo trắng kia trong trí nhớ của nàng, trí nhớ mà vốn cho rằng đã cách xa, dường như đã lặp lại mấy đời, như lại tiến vào trong mộng cảnh kia một lần nữa vậy, nàng vô ý thức vươn tay sờ lên mặt cương thi, nhỏ giọng kêu: “Dung Ly.”
Dung Ly đã ở cùng nàng mấy trăm năm, canh giữ ở bên người nàng như bạn thân, cuối cùng lại càng để nàng c.h.ế.t ở trong lòng hắn ta trong một nhiệm vụ, trùng lặp lên hình dạng của tên cương thi ở trước mặt, cả hai giống như cùng là một người, ngoại trừ về sau Bách Hợp nhìn thấy ở trên người Dung Ly này nhiều hơn một chút lạnh nhạt lại thiếu đi một chút ngây thơ, nhiều hơn một chút sát ý và nặng nề như có như không, thiếu đi một chút thẳng thắn và đơn thuần, cả hai gần như cùng là một.
Nhưng đây là không thể nào, Lý Duyên Tỷ đã từng nói về sau nàng có năng lực, nàng có thể lại tiến vào thế giới giống như trong nhiệm vụ trước, nhưng lúc nào nàng có năng lực thì Bách Hợp không biết, hơn nữa lúc này Lý Duyên Tỷ cũng không có trong Không gian, huống chi lúc này nàng cũng không phải Đào Bách Hợp gì, nàng gặp được cũng không phải là Dung Ly, cho dù tướng mạo cả hai giống nhau đến như thế.