Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 357.1

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:11:11
Lượt xem: 3

Mùi t.h.u.ố.c lá mùi xà phòng thanh đạm hỗi hợp theo hơi thở truyền đến, người này mặc quần áo chất liệu có chút cứng, lồng n.g.ự.c cũng rất rắn chắc, mặt của Bách Hợp bị va vào run lên, cánh tay người nọ hoàn toàn để trên lưng cô, mang đến cho cô cảm giác áp bách trầm trọng, Bách Hợp từ nhiệm vụ trước đã bị thua thiệt rồi, lúc này vô ý thức đưa tay đẩy người này ra, người này cười lạnh hai tiếng, bàn tay như trảo sắt, gắt gao giữ lấy hông của cô.

“Diệp Như Mị, cô quen đúng không?”  Giọng nói của anh ta hơi khàn khàn, lúc nói chuyện không biết có phải là do khí trời rét lạnh hay nguyên nhân khác, giọng nói có chút run rẩy.

Động tác đang muốn giãy dụa của Bách Hợp, lúc nghe anh ta nhắc đến Diệp Như Mị thoáng cái liền ngừng lại, anh ta do dự một hồi, tự mình thả cô ra, lại vừa giống như sợ cô chạy mất, vốn lưng Bách Hợp đang dựa vào n.g.ự.c anh ta xoay người để cho lưng Bách Hợp dựa vào thân cây, lúc này mới một tay chống bên cạnh mặt cô, một tay lấy ra cái bật lửa, bật bật hai cái, nhưng giống như nghĩ tới cái gì đó, lại dập tắt lửa đi.

Dù chỉ trong nháy mắt mà thôi, Bách Hợp cũng đã thấy rõ gương mặt kia, ánh lửa sáng ngời tựa hồ tôn lên cái khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết kia, hai mắt Bách Hợp tỏa sáng, dáng người này rất cao, gần như cao hơn cô cả cái đầu, tóc anh hơi quăn, dưới lông mi đen đậm là đôi mắt tựa hoa đào nhưng lại âm lãnh, khiến cho người nhìn thấy liền sợ, ngũ quan giống như được tạc ra, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng dung mạo kia như đã khắc sâu vào đầu Bách Hợp, trong lúc nhất thời không thể quên được.

Xem ra người này tuổi cũng không lớn, tuy trong mắt anh ta giống như chứa đựng rất nhiều thứ làm cho người khác nhìn không thấu thế nhưng mà gương mặt anh ta lại non choẹt, tuy thần thái lão luyện nhưng Bách Hợp đã trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, cũng có bản lãnh nhìn người, người thanh niên trước mắt này nhiều nhất không quá 20 tuổi, vừa rồi lúc tiếp xúc thân mật với anh ta, đàn ông vai rộng eo nhỏ không nhiều lắm nhưng Bách Hợp đoán chắc rằng anh ta chính là người mà cô nhìn thấy ở phía đối diện đứng cạnh xe nói chuyện với Diệp Như Mị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-357-1.html.]

“Diệp Như Mị? Là người lần trước nói chuyện với anh bên kia đường, đúng không?” Bách Hợp giả dạng thành bộ dáng ngây thơ trong sáng, giọng điệu có chút sợ hãi, hai tay anh ta chống bên cạnh mặt Bách Hợp, không nhịn được mà nở nụ cười, anh ta càng tiến càng gần, trán anh ta gần như đụng sát vào đầu Bách Hợp, một đôi mắt trong bóng tối lại sáng rạng rỡ, chân mày Bách Hợp cau lại, anh ta dường như rõ ràng biết Bách Hợp không thích như vậy, lúc gần đụng tới cô thì dừng lại: “Là tôi.”

“Anh là ai?” Không ngờ anh ta lại thản nhiên thừa nhận như vậy, Bách Hợp lại thăm dò hỏi thử một câu nữa, anh ta cũng không có đứng thẳng dậy, ngược lại do dự một chút, cuối cùng hình như không khống chế được, bờ môi có chút lạnh nhẹ nhàng chạm vào trán của Bách Hợp: “Diệp Cẩn Chi, làm việc tại nhà hàng phía đối diện, rất hân hạnh được quen biết em.”

Anh ta nói xong liền quay người bỏ đi, cũng không có nhắc lại việc vừa rồi hỏi Diệp Như Mị, thậm chí tên của mình cũng nói cho Bách Hợp biết, nhưng lại giống như không có ý muốn hỏi tên của Bách Hợp, trong lòng Bách Hợp liền thở phào nhẹ nhõm, tuy không thích có người lưu lại hơi thở trên người mình, nhưng cô vẫn nhìn theo bóng lưng của Diệp Cẩn Chi đang rời đi, không nói lời nào.

Liên tiếp mấy ngày sau Bách Hợp vẫn còn lo lắng sẽ gặp lại cái người tên Diệp Cẩn Chi, nhưng đêm đó sau khi anh ta rời khỏi lưu lại tên thì không còn xuất hiện nữa. Ngược lại, Diệp Như Mị mất đi đứa con ở trong bệnh viện, lại xuất viện về nhà.

Lần này vì việc Diệp Như Mị mất đi đứa con khiến cho quan hệ vẫn tốt đẹp của Bách Hợp với cha Đường lại căng thẳng lên, lúc cha Đường nhìn Bách Hợp thì ánh mắt có thêm vài phần trốn tránh, quan hệ của cha Đường và con gái lạnh nhạt như vậy một màn này rất giống nội dung câu chuyện. Ban đầu Bách Hợp muốn nói chuyện với cha Đường, nhưng mỗi khi cha Đường trở về đều lẩn tránh cô, có đôi lúc nói với cô mấy lời nhưng Diệp Như Mị đều đột nhiên xuất hiện.

“Anh à, những này qua em đều nghĩ tới đứa con đã mất đi…” Bữa tối Diệp Như Mị lại than thở chảy nước mắt, mỗi khi Bách Hợp ngồi ăn cơm chung một chỗ với cha Đường, thì Diệp Như Mị đều sẽ nhắc đến đứa con đã mất của mình, hôm nay cha Đường vừa nghe đến chuyện đó, đôi đũa cầm trên tay thoáng cái bỏ xuống bàn, ông nhìn Bách Hợp, cắn răng: “Tiểu Hợp, dì Diệp của con cả đời này cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng hiện nay cha đã cưới dì ấy, nhưng đến nay vẫn chưa công bố danh phận với bên ngoài, cha chuẩn bị hai ngày nữa, đợi thân thể dì Diệp con khỏe hơn một chút thì sẽ tổ chức hôn lễ, mặt khác…” Ở bên trong nội dung câu chuyện cha Đường bởi vì áy náy với đứa con đã mất của Diệp Như Mị, ngoại trừ việc tổ chức một hôn lễ xa hoa bù đắp cho Diệp Như Mị ra, ông còn đem vốn lưu động dưới danh nghĩa của mình ra toàn bộ cho chuyển hết sang danh nghĩa của Diệp Như Mị, ông dùng cái này để đền bù tổn thất cho đứa con đã mất, Đường Bách Hợp lúc trước không thích Diệp Như Mị, nhưng bởi vì đứa con của Diệp Như Mị mất đi có liên quan tới mình, bởi vậy cô chấp nhận sự thật này, nhưng lúc này Bách Hợp đã nhớ ra tài sản cha Đường kinh doanh tích lũy nhiều năm như vậy, thế nhưng sau khi Diệp Như Mị bị sát hại, số tiền kia không cánh mà bay, tung tích không rõ.

Loading...