Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 379.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:21:30
Lượt xem: 6
“Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư yếu nhược, nếu như Nhị tiểu thư có gì không vui, cũng nên nhìn đến thân thể yếu kém của Đại tiểu thư đừng nên chấp nhặt ngài ấy.”
“Ta không có…” Tần Nhã Trí há to miệng, lúc trước nàng vốn là người điêu ngoa bốc đồng, thế nhưng hai ngày gần đây tính cách nàng biến đổi quá nhiều, có chút hiệu quả đấy, ngay cả Trần thị gần đây cũng khen nàng có thêm vài phần khí phái của đích nữ Bá phủ, nhưng lúc này Bách Hợp vừa khóc vừa thét lên, mọi người không chút nghĩ ngợi đều cho rằng nàng đánh Tần Bách Hợp, những ánh mắt kia nhìn chằm chằm làm nàng có khổ khó nói, Tần Nhã Trí hận nhất chính là bị người oan uổng, nàng ở kiếp trước bị người khác oan uổng cũng không có mở miệng, bộ dáng này làm đám đông càng hoảng sợ, vị ma ma kia nhanh chóng kêu người hạ thấp kiệu, một mặt lên kiệu đem Bách Hợp kéo vào trong n.g.ự.c chặt chẽ bảo vệ mới hướng về Tần Nhã Trí nói:
“Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư có tức giận cái gì cứ hướng trên người nô tài mà đánh, thân thể Đại tiểu thư yếu đuối, huống chi còn là tỷ tỷ của Nhị tiểu thư…”
“Mặt kệ ngươi tin hay ko, ta không có đánh tỷ ấy.” Trong lòng Tần Nhã Trí tích một cổ lửa giận, bước xuống kiệu oán hận liếc nhìn Bách Hợp: “Tần Bách Hợp, ta vốn nghĩ ngươi là một người tốt, không nghĩ tới ngươi cũng âm hiểm như vậy.” Hừ, về sau cứ chờ xem!
Nàng oàn hận giẫm mạnh chân bỏ đi, Bách Hợp choáng váng chuyển hướng nằm trong n.g.ự.c ma ma, tuy ánh mắt có chút sương mù, nhìn không rõ phương hướng Tần Nhã Trí rời đi, nhưng nghe đến những lời trước khi nàng ta bỏ đi, trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng. Chỉ cho nàng tính toán người khác, lại không cho người khác hoàn thủ (đáp lại), tính kế người còn dám chạy tới uy h.i.ế.p nàng, lúc này chỉ ăn tí xíu hiệt thòi còn cho rằng người khác âm hiểm, đáng tiếc lúc này thân thể quá mức suy nhược, nếu không vừa rồi muốn đánh không phải bản thân mình mà là Tần Nhã Trí rồi.
Bách Hợp bị đưa trở về, hạ nhân lại tranh thủ thời gian đi mời đại phu, khuôn mặt Trần thị u ám chạy tới, nhìn thấy trên mặt nữ nhi có dấu tay, buổi chiều lúc Bách Hợp tỉnh lại lại nghe nói Tần Nhã Trí bị đánh một bạt tai, lúc này còn đang quỳ gối ở từ đường Tần gia.
Ban ngày uống xong thuốc cái mà Trần thị gọi là cao tăng kê đơn, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, trong đêm dưới ánh nến, nha đầu gác đêm và bà tử bên ngoài đã ngủ say, một bóng ảnh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhảy vào, không khiến cho người khác chú ý, chóp mũi Bách Hợp ngửi thấy một cỗ hương thanh lãnh không phải như mùi hoa cỏ, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, thì thấy Lý Duyên Tỷ đứng ngay đầu giường, xoay người kéo vào cô ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-379-1.html.]
Nếu Lý Duyên Tỷ không đến, chỉ sợ cô không sống nổi nữa, trong lòng Bách Hợp hỏa thêu hỏa liệu tựa như khó chịu, run rẩy đưa tay liền kéo đai lưng của anh, khóe mắt Lý Duyên Tỷ nhảy lên, nhưng lại thuận theo xoay người lên giường tiện thể kéo cô vào trong ngực.
Bờ môi còn mang theo khí lạnh của đêm đen đến, mềm mại giống như che một tần sương mù, vô cùng ướt át, Bách Hợp nhắm mắt mặc anh hôn, không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, luôn gắn bó thân mật với nhau làm đầu óc cô có chút thanh tỉnh, tuy vẫn còn có chút khó chịu nhưng so với cảm giác lúc nào cũng có thể c.h.ế.t thì cảm giác thoải này mái hơn rất nhiều, cô dựa vào trong lòng Lý Duyên Tỷ, một đầu tóc dài của anh tản ra, hai người quần áo không chỉnh tề, ngọn đèn lờ mờ chiếu rọi hình ảnh hai bóng người thân mật dựa vào nhau ở bên trong màn.
“Anh nói xem chúng ta như vầy có giống như trong thoại bản kể, Hồ Ly Tinh hẹn hò cùng thư sinh…” Bách Hợp bỗng nhiên nghĩ tới rất nhiều thoại bản trong Liêu trai, bình thường Hồ Ly Tinh cũng giống như Lý Duyên Tỷ ban đêm sẽ hóa thành tiểu mỹ nhân lẻn vào phòng thư sinh, sau đó thái dương bổ âm, lúc này tình cảnh của mình và Lý Duyên Tỷ vô cùng giống trong thoại bản, có điều Lý Duyên Tỷ giống như Hồ Ly Tinh lẻn đến, chính anh mới là thái bổ của mình.
Nghĩ đến như vậy trong lòng Bách Hợp có chút bi thương, nếu có một ngày nàng vì nhiệm vụ hiến thân thì cũng thôi đi, hiện tại còn luân lạc đến nổi không có nam nhân thì không sống được, cũng may so với mình thì Lý Duyên Tỷ còn thảm hơn, đường đường là người chưởng quản sinh mệnh của mình trong tinh không, trong lòng cô thì anh giống như không có gì là không làm được cả, không ngờ có một ngày bị nhốt trong nhiệm vụ, còn bị mình thái bổ mỗi ngày.
Lý Duyên Tỷ nhìn thấy trên gương mặt cô lộ rõ bi thương, lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình, trong lòng không khỏi nở nụ cười, nhưng trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ và hơi mất mát, tay đang nâng gương mặt cô cũng nới lỏng ra buông rủ xuống hai bên.
Bách Hợp vừa rồi còn có chút cảm thấy nhiệm vụ lần này lừa bịp, lại nhìn thấy bộ dáng của Lý Duyên Tỷ, tự cho rằng đã đ.â.m trúng chỗ đau của anh ta, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, bất kể như thế nào Lý Duyên Tỷ rơi xuống tình trạng như vậy cũng có liên quan tới mình, huống chi lúc này được chỗ tốt chính là mình, chiếm được tiện nghi cũng chính là mình, Bách Hợp nịnh nọt đưa tay nâng gương mặt của Lý Duyên Tỷ, bờ môi dán tới.
Lúc trước Lý Duyên Tỷ chủ động giờ biến thành cô, một đêm qua đi, trong thân thể cảm giác khó chịu bị đè ép xuống, cả người mệt mỏi không thể che dấu hết, khi nào Lý Duyên Tỷ rời đi Bách Hợp cũng không biết, sáng sớm lúc Trần thị sang đây thăm cô, cô còn đang ôm chăn ngủ say, trên gương mặt phủ lên hai rạng mây đỏ, lúc Trần thị tiến vào Bách Hợp nghe được động tỉnh liền mở mắt, gọi một tiếng: “Nương. ”